Chương 129: Nghe Nói Tui Biết Sinh Bảo Bảo (22)

Ba Cố nhìn dáng vẻ này của Cố Đàm Dữ, cười nói: “Nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng có vài chuyện tốt rồi.”

“Nguyễn Đường nếu đã giúp con, sau khi kết hôn nhất định phải đối xử tốt với nó,” Tính tình ba Cố có chút nghiêm túc nội liễm, không dịu dàng như mẹ Cố, cho nên lời nói ra cũng không ôn hòa, “Nếu không, ta và mẹ con sẽ không bỏ qua cho con.”

Cố Đàm Dữ nghiêm mặt, nghiêm túc đáp: “Ba, người yên tâm đi.”

Hắn dùng tánh mạng cùng danh dự thề, nếu đã yêu, nhất định sẽ yêu em ấy cả đời.

Ba Cố cũng biết tính tình của con trai nên không dặn dò gì thêm, chỉ nhắc một hai câu mà thôi, ông nghĩ một chút, lại nói: “Chuyện tinh thần lực của con khôi phục hơn nửa, tạm thời gạt hoàng thái tử, đừng nói ra ngoài.”

Hoàng thái tử khắp nơi nhắm vào Cố Đàm Dữ, nếu thật sự để hắn biết tinh thần lực của Cố Đàm Dữ có thể khôi phục, đến lúc đó không biết hắn sẽ lại dùng thủ đoạn gì.

Hiện tại có thể giấu được bao lâu thì giấu.

Bây giờ có thể giấu thêm một thời gian nữa, dù sao bọn họ cũng chiếm thế thượng phong, vì vậy cũng nên thả lỏng chút.

“Con biết.” Cố Đàm Dữ nghĩ đến Hoàng thái tử, sắc mặt trở nên lạnh lùng, khóe môi hiện lên một tia châm chọc, tựa hồ hắn nghĩ tới cái gì, lông mi hơi rũ xuống, “Ba, ta không thể vẫn luôn lùi bước như thế được.”

Ba Cố nhìn ra Cố Đàm Dữ đã không kiên nhẫn nữa, ông xoa trán, ngập ngừng nói, “Không nói đến nhiều thế hệ Cố gia chúng ta trung với Đế Quốc, mà em gái con cũng thích hoàng thái tử.”

Cố gia hiện tại có quá nhiều băn khoăn.

Cố Đàm Dữ híp mắt, lạnh lùng nói, “Con có chừng mực.”

Hắn cũng hy vọng Tần Lễ đúng mực một chút, đừng lúc nào cũng chú ý tới hắn.

Sau khi nhắc đến Tần Lễ, tâm tình Cố Đàm Dữ không tốt, rất khó chịu nhưng ngoài mặt hắn vẫn duy trì lễ phép, nói với ba Cố: “Ba, nếu không có việc quan trọng gì nữa, con xin phép ra ngoài trước.”

Ba Cố xua xua tay, “Con xuống nhà với Nguyễn Đường đi, dưới lầu chỉ có mình nó, chỉ sợ không quen.”

Cố Đàm Dữ gật đầu, bước ra ngoài.

Nhìn bóng lưng Cố Đàm Dữ rời đi, ba Cố thở dài.

Hoàng thái tử tâm cao khí ngạo, lòng tự trọng cũng cao, từ nhỏ Cố Đàm Dữ đã ưu tú hơn so với hắn, không chỉ là tinh thần lực mà ngay cả thành tích trong học viện quân sự cũng luôn vững vàng đè hắn một đầu.

Mấy năm này, Cố gia bọn họ danh tiếng ngày càng lớn, hơn nữa cũng nắm giữ binh quyền trong tay, công cao chấn chủ, đường nhiên hoàng thái tử muốn tước bỏ quân quyền trong tay họ.

Sau khi ông về hưu, Cố Đàm Dữ tiếp nhận vị trí nguyên soái của ông.

Hai người bọn họ thường xuyên đυ.ng mặt, hoàng thái tử càng không nương tay, cho nên có nhiều lúc, thủ đoạn gì hắn cũng dám sử dụng.

Cố Đàm Dữ thân ở địa vị cao, nhưng vị trí này cũng không dễ ngồi như vậy, hắn đại diện cho Cố gia, trên lưng cũng phải gánh vác rất nhiều gánh nặng.

Đối với đứa nhỏ này, ba Cố thực sự cũng không biết nên bù đắp như thế nào.

Sau khi Cố Đàm Dữ rời khỏi thư phòng, hắn nhìn thấy Nguyễn Đường đang ngồi ở dưới, hình như đang cùng Cố Nguyệt nói chuyện.Nhìn thấy Cố Đàm Dữ đến gần, Cố Nguyệt cúi đầu, lúng ta lúng túng gọi: “Anh.”

Nguyễn Đường đưa dâu tây đến bên miệng Cố Đàm Dữ, cười tủm tỉm nói, “Em đang cùng Nguyệt Nguyệt nói chuyện phiếm.”

Cố Đàm Dữ há mồm ăn quả dâu tây đó, ánh mắt có chút tối sầm, vươn ngón tay dịu dàng vuốt ve bờ môi của Nguyễn Đường, ngữ khí có chút chua, “Ta mới đi không bao lâu, em cũng đã gọi em ấy là Nguyệt Nguyệt rồi?”

Nguyễn Đường còn chưa ý thức được nguy hiểm, ngơ ngác gật đầu, có chút nghi hoặc nói: "Làm sao vậy?"

Cố Đàm Dữ cúi đầu, cắn vành tai Nguyễn Đường, có chút không hài lòng, "Em chưa từng gọi ta như vậy."