Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Ác Luôn Nhìn Tôi Chảy Nước Miếng

Chương 130: Nghe Nói Tui Biết Sinh Bảo Bảo (23)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nguyễn Đường chớp chớp mắt, đôi mắt tròn có chút ươn ướt, nhìn qua có chút vô tội cùng ngoan ngoãn, "Cố Cố?"

Thanh âm của hắn mềm mại như lông vũ, như đang cào nhẹ trái tim của hắn, khiến lòng Cố Đàm Dữ có chút ngứa ngáy.

Cố Đàm Dữ có chút miệng khô lưỡi khô, hắn muốn đem những gì hôm qua chưa làm xong, hôm nay toàn bộ làm hết.

Nguyễn Đường nghiêng đầu, thấy Cố Đàm Dữ tựa hồ rất thích, liền nhích lại gần một chút, hôn lên má Cố Đàm Dữ một cái, thanh âm nhỏ nhẹ làm nũng gọi, “Cố Cố.”

Tên của Cố Đàm Dữ không thích hợp để gọi như vậy, gọi ra có chút không được tự nhiên, nhưng Cố Đàm Dữ cảm thấy Nguyễn Đường kêu như vậy rất đáng yêu.

Cũng rất dễ nghe.

Hai tròng mắt Cố Đàm Dữ trở nên sâu thêm, hai môi chạm vào nhau, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng Cố Nguyệt ở bên cạnh lại đột nhiên ho khan một tiếng.

“Khụ, có phải em không nên ở đây không?”

Hẳn cô phải chui xuống gầm xe ngồi mới đúng nhỉ?

Cố Đàm Dữ liếc mắt nhìn Cố Nguyệt, bên trong ánh mắt có vài phần không vui, như muốn nói, “Sao em còn ở đây?”

Quấy rầy người khác yêu đương đều sẽ bị lừa đá.

Cố Nguyệt cúi đầu, cô nắm chặt cái cốc trong tay, lòng bàn tay bị nước trong cốc làm nóng đến đỏ bừng, cô tựa hồ cũng không ý thức được, chỉ cụp mắt xuống, dùng giọng điệu hâm mộ nói: “Anh, thật hâm mộ hai người.” Vừa rồi cô cùng Nguyễn Đường tán gẫu, Nguyễn Đường kể một vài chuyện trong cuộc sống hằng ngày của bọn họ cho cô nghe, rõ ràng chỉ đơn giản là ở cùng nhau, nhưng từ những động tác nhỏ trong đó cũng có thể nhìn ra được đều là mật ngọt.

Nhưng trái lại cô cùng Tần Lễ, dù Tần Lễ đối với cô rất tốt, nhưng cô không cảm nhận được cảm giác có người đặt mình trên đầu quả tim mà sủng ái nuông chiều.Là do bản thân cô sao?

Cố Đàm Dữ nhìn thoáng qua Cố Nguyệt, chú ý tới vẻ cô đơn trên mặt cô, không khỏi nhíu mày, "Tần Lễ đối với em không tốt?"

Hắn không thích Tần Lễ, cho nên cũng không quan sát hai người bọn họ ở chung như thế nào, bây giờ nhìn thấy bộ dáng này của cô, tuy quan hệ của hai người bọn họ cũng không quá sâu sắc, nhưng Cố Đàm Dữ vẫn có chút bất mãn đối với Tần Lễ.

"Không, không phải" Cố Nguyệt thấp giọng nói, có lẽ khí thế của Cố Đàm Dữ quá mạnh, cho nên cô ở trước mặt Cố Đàm Dữ luôn cảm thấy có chút không dám ngẩng đầu, "Không phải không tốt."

“Hắn cho em rất nhiều thứ, từ lúc em chuyển tới hoàng cung vẫn luôn sống xa xỉ, muốn gì chỉ cần nói một tiếng sẽ có người hầu đưa tới, em có một tủ quần áo lớn, bên trong đều là những thứ em thích, nhưng là không có mua quần áo….”

Cố Nguyệt mím môi nói, trong mắt lại hiện lên cảm xúc phức tạp, thở dài nói: "Mọi chuyện đều tốt, chỉ là trong lòng em cảm thấy trống rỗng, tựa hồ thiếu gì đó.”

Cô luôn biết mình là con nuôi nên dù ở trong nhà họ Cố cũng rất thận trọng, không dám đòi hỏi thứ mình muốn, sợ sẽ bị bỏ rơi.

Suy nghĩ này như hình với bóng cùng cô lớn lên, cũng khiến cho cô mềm yếu, thiếu tự tin.

Sau khi hoàng thái tử mang cô vào cung, cái gì cũng không cần lo lắng, muốn nói gì thì nói, có đôi lúc, hoàng thái tử rất ôn nhu săn sóc, nhưng phần lớn thời gian đều lãnh khốc vô tình.

Cô như bụi hồng bám lấy hoàng thái tử, chỉ cần dây leo bị chặt đứt, rời khỏi hắn, cô tựa hồ sẽ khô héo bất cứ lúc nào.

Nguyễn Đường nhìn Cố Nguyệt, cậu nghĩ đến cốt truyện, Cố Nguyệt biết được Tần Lễ lợi dụng cô, cũng không phải thật lòng yêu cô, mấy lần muốn chạy trốn, nhưng mỗi lần đến thời khắc mấu chốt đều sẽ được Tần Lễ dỗ dành, lại còn có thể sẽ liên lụy đến Cố Đàm Dữ.

Này có lẽ là do nội tâm cô luôn thiếu tự tin cùng yếu đuối.

Cô sợ, sợ nếu rời khỏi Tần Lễ bản thân sẽ trở nên vô dụng, không thể tồn tại, cho nên mặc dù trong lòng đau khổ, nhưng cô vẫn không tự giác ỷ lại vào hắn.
« Chương TrướcChương Tiếp »