Chương 363: Bệnh tật ốm yếu tiểu quan thụ & âm ngoan độc ác Vương gia công

Chương 363

Sau khi mọi người giải tán, nhìn Lâu Thù Lâm trầm tư không biết đang nghĩ cái gì, Diệp Mộ Sanh nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

“Không sao đâu.” Lâu Thù Lâm lắc đầu hỏi: “Nghi Lâm nổi tiếng với phong cảnh đẹp, đặc biệt là hồ Lăng. Mấy ngày nay em cũng đã mệt mỏi rồi, chúng ta nghỉ ngơi vài ngày rồi mới quay lại kinh thành, như thế nào?”

“Cũng được.” Diệp Mộ Sanh gật đầu.

Lúc này đang là giữa tháng sáu, hoa sen ở hồ Lăng đang nở rộ, gió nhẹ thổi qua, những bông sen màu hồng thanh nhã động lòng người m, nhẹ nhàng đung đưa theo những chiếc lá sen xanh biếc.

Lâu Thù Lâm từ chối người chèo thuyền và tự mình chèo thuyền, đưa tiểu mỹ nhân vào sâu trong đám sen.

Hôm nay Diệp Mộ Sanh thay đổi một thân bạch y, mái tóc đen dài được buộc bằng ngọc quan, vài sợi tóc đen xõa xuống trước trán khi cậu cúi đầu xuống, trích tiên xuất trần, quả thật giống như mỹ nhân bước ra từ trong tranh.

Nhìn cá nhỏ bơi lội trong hồ, Diệp Mộ Sanh cong môi cười nhạt nói: “Hồ này rất trong.”

"Ừm." Lâu Thù Lâm vừa chèo thuyền vừa chăm chú nhìn vào nụ cười trong trẻo của Diệp Mộ Sanh, hắn im lặng trong chốc lát, vài lần muốn nói rồi lại thôi, hắn đột nhiên nhìn thấy Diệp Mộ Sanh vươn tay xuống hồ.

“Mộ Sanh, đừng nghịch nước.” Lâu Thù Lâm vội vàng nhắc nhở.

“Yên tâm, thân thể của ta còn chưa yếu đến mức đó đâu.” Nói xong, Diệp Mộ Sanh vẫn ngoan ngoãn thu bàn tay thon dài trắng nõn của mình lại.

Lâu Thù Lâm mím mím môi, lại im lặng, Diệp Mộ Sanh hơi nhướng mày, khóe môi hồng nhuận nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Muốn nói gì hay hỏi gì thì cứ nói đi."

Sau khi nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh vài giây, Lâu Thù Lâm trầm giọng nói: “Nếu ta có thể đi lên vị trí kia, em có muốn ta trở thành một vị minh quân không?”

Kỳ thật trong đầu Lâu Thù Lâm đã có đáp án cho vấn đề này, nhưng vẫn không nhịn được hỏi.

“Đó là lẽ tự nhiên.” Diệp Mộ Sanh mỉm cười, đưa tay ra, nhẹ nhàng lướt qua mặt hồ, mang theo vài giọt nước, nghiêm túc nói: “Vua và dân như nước và thuyền. Nước có thể chở thuyền, cũng có thể lật thuyền. Đạo lý này chàng hẳn là hiểu rõ? Nếu không muốn lật thuyền rồi rơi xuống hồ, tự nhiên là phải làm một minh quân.”

Câu trả lời đúng như dự đoán, khiến Lâu Thù Lâm hơi cong khóe môi, chuyển chủ đề: “Ông ngoại ta là đại tướng quân Trấn quốc, cả đời rong ruổi sa trường, mặc áo giáp bảo vệ đất nước, cùng tiên hoàng chinh phục giang sơn này, chỉ đáng tiến quãng đời còn lại không thể an hưởng tuổi già, vì hộ quốc mà lần nữa xuất chinh, chết ở trên sa trường.

Diệp Mộ Sanh nói: "Dùng mạng sống của mình để đổi lấy hưng thịnh, bình an cho đất nước, đại tướng quân đáng được tôn kính.”

Lâu Thù Lâm chèo mái chèo nói: “Khi ta còn nhỏ, ta đã từng hỏi Từ thúc, tại sao ông ngoại lại muốn đi đánh giặc, làm những việc nguy hiểm như vậy. Từ thúc nói rằng đó là để bảo vệ quốc gia, bảo vệ hoà bình của chúng ta, không để chúng ta bị bắt nạt, trước kia ta không hiểu, nhưng nhiều ngày qua, ta tựa hồ hiểu được.”

"A?" Diệp Mộ Sanh nhướng mày, nghi hoặc nói. Chẳng lẽ Lâu Thù Lâm cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận, muốn chiếm được dân tâm và trở thành một minh quân?

Ở đây không có ai, Lâu Thù Lâm cũng không để ý, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên vẻ dữ tợn, lạnh lùng nói: “Ta đã từng nghĩ đến việc tìm kiếm quyền lực và soán ngôi, chà đạp tất cả những kẻ từng coi thường ta, làm một vị hôn quân tùy tâm sở dục.”

Vừa nói, Lâu Thù Lâm vừa chậm lại ngữ khí: “Nhưng bây giờ ta đã thay đổi chủ ý, ông ngoại vì bảo vệ đất nước này mà hi sinh trên chiến trường, còn em vì nghiên cứu chế tạo phương thuốc mà bất tỉnh. Quốc gia thái bình là ông ngoại dùng mạng đổi, những nụ cười rạng rỡ của bá tánh Nghi Lâm là do em vất vả đổi lấy. Dù có chuyện gì xảy ra, ta cũng nên bảo vệ họ thật tốt. Hơn nữa, nước có thể chở thuyền cũng có thể lật úp nó. Bây giờ em đang ở trên thuyền, ta tất nhiên phải thật cẩn thận."

Ánh dương trên cao, mặt nước lấp lánh, hoa thơm thanh ngát, dần dần thuyền đã chèo sâu vào trong đám sen, lá sen cao dày đặc hoàn toàn che khuất hai bóng người.

Nhìn Lâu Thù Lâm đôi môi mỏng mềm mại của Diệp Mộ Sanh không tự chủ được cong lên, đôi mắt đào hoa lấp lánh cũng cong lên thành hình trăng lưỡi liềm: “Vậy chúng ta cùng chèo thuyền thật tốt.”