Chương 364: Bệnh tật ốm yếu tiểu quan thụ & âm trầm độc ác Vương gia công ( 45 )

Chương 364: Bệnh tật ốm yếu tiểu quan thụ & âm trầm độc ác Vương gia công ( 45 )

Nụ cười của Diệp Mộ Sanh phản chiếu trong mắt Lâu Thù Lâm, Lâu Thù Lâm mím môi, nhìn xung quanh, đặt mái chèo xuống, đứng dậy và đi về phía Diệp Mộ Sanh.

"Sao vậy?" Diệp Mộ Sanh chớp chớp mắt, có chút nghi hoặc nói.

Sợ thuyền mất cân bằng, lật xuống, Lâu Thù Lâm đi đến giữa thuyền rồi ngồi xuống, sau đó vẫy tay ra hiệu cho Diệp Mộ Sanh đi tới: “Tới đây.”

Sau khi Diệp Mộ Sanh đi tới, Lâu Thù Lâm đưa tay kéo Diệp Mộ Sanh vào lòng, để cậu ngồi lên đùi mình.

Cảm nhận được bàn tay to lớn ôm lấy eo mình, nhẹ nhàng xoa xoa, Diệp Mộ Sanh nắm lấy tay Lâu Thù Lâm, nhướng mày nói: "Chàng đang làm gì vậy?"

Một tay bị bắt, Lâu Thù Lâm còn một tay khác nâng cằm Diệp Mộ Sanh, dùng ngón trỏ lau qua môi Diệp Mộ Sanh, rút tay lại nói: “Ta có thể cố gắng trở thành một vị minh quân, nhưng những người đã từng khinh nhục ta, ta nhất định không bỏ qua bất kể kẻ nào, em có… vì thế mà chán ghét ta?”

Người này lương thiện như vậy, khiến hắn thực sự lo lắng…

Đối mặt với đôi mắt đen láy đầy bất an của Lâu Thù Lâm, Diệp Mộ Sanh khẽ mỉm cười lắc đầu, bàn tay thon dài trắng nõn che lấy bàn tay to lớn của Lâu Thù Lâm, chậm rãi khép ngón tay lại, siết chặt tay Lâu Thù Lâm.

"Tại sao ta lại ghét chàng? Người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, ta ắt phạm người. Chúng ta không phải thánh nhân, điều gì không làm được thì có thể buông bỏ, nhưng mọi thứ đều phải có mức độ, không thể quá đáng.” Diệp Mộ Sanh cười nói.

Trong lòng Lâu Thù Lâm ấm áp, trong lòng cũng chậm rãi buông xuống, đôi mắt đen càng ngày càng sâu, trực tiếp bảo vệ đầu Diệp Mộ Sanh, xoay người đè cậu ở dưới thân.

"Đây chính là em nói, sau này ta báo thù người khác, em không được phép tức giận với ta." Lâu Thù Lâm nói.

“Đương nhiên.” Mái tóc đen của Diệp Mộ Sanh xõa trên thuyền, bóng dáng Lâu Thù Lâm phản chiếu trong đôi mắt đào hoa của cậu, cậu mỉm cười nói: “Bất quá, chàng đây là muốn làm gì?”

"Em cho rằng ta muốn làm gì?" Lâu Thù Lâm sát lại gần Diệp Mộ Sanh, hai người mũi chạm mũi, trong không khí tràn ngập hơi thở ái muội.

Một vật cứng chạm vào bụng Diệp Mộ Sanh, nụ cười trên mặt Diệp Mộ Sanh có chút không nhịn được: “Đây là ở bên ngoài.”

Cậu không hề trêu chọc Lâu Thù Lâm, Lâu Thù Lâm như thế nào…

“Vừa rồi em cười, ta đã có cảm giác.” Hai tay Lâu Thù Lâm đặt ở hai bên đầu Diệp Mộ Sanh, nghiêm túc nói.

"Ta không muốn ở chỗ này… nhỡ may bị người nhìn thấy..." Diệp Mộ Sanh khẽ cau mày, vươn tay muốn đẩy Lâu Thù Lâm ra, nhưng lại không đẩy được Lâu Thư Lâm, ngược lại, Lâu Thù Lâm cảm thấy ngứa ngáy như móng mèo cào trên ngực.

"Đã lâu không chạm vào em, không nhịn được nữa." Nhìn chằm chằm vành tai đỏ bừng của Diệp Mộ Sanh, cậu trừng mắt nhìn hắn, hô hấp Lâu Thù Lâm bắt đầu dồn dập, thanh âm cũng trở nên trầm hơn, khàn khàn nói: "Hơn nữa, bên ngoài thì như thế nào? Hôm nay ta và em tới hồ Lăng du ngoạn, người khác tự nhiên không dám tiến đến, hơn nữa hoa sen cũng che khuất cơ thể của chúng ta."

“Đừng… Ưm…” Diệp Mộ Sanh còn chưa nói xong, môi Lâu Thù Lâm đã áp vào, đầu lưỡi cạy hàm răng nghiến chặt của Diệp Mộ Sanh ra, tiến vào trong miệng mỹ nhân, càn quét tất cả.

Diệp Mộ Sanh không thể đẩy Lâu Thù Lâm ra, cậu cũng không nỡ cắn hắn, chỉ có thể dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâu Thù Lâm, nhưng Lâu Thù Lâm dường như không chú ý đến, mà tập trung hôn mỹ nhân.

Được Lâu Thù Lâm vừa hôn vừa vuốt ve, đôi má trắng như ngọc của Diệp Mộ Sanh cũng dần ửng hồng, thân thể dần dần mềm mại, nhưng trong đôi mắt đào hoa vẫn còn một tia không cam lòng.

Làm chuyện này ở trong đầm hoa sen của hồ Lăng, thật kí©h thí©ɧ.

Lỡ có người đi thuyền ngang qua thì sao?