Chương 365: Bệnh tật ốm yếu tiểu quan thụ & âm trầm độc ác Vương gia công ( 46 )

Chương 365: Bệnh tật ốm yếu tiểu quan thụ & âm trầm độc ác Vương gia công ( 46 )

"Đừng lo lắng." Lâu Thù Lâm mấp máy môi, dùng bàn tay to lớn chạm vào cặp mông săn chắc của Diệp Mộ Sanh, nhẹ nhàng xoa bóp chúng qua lớp vải lụa mềm mại.

Cảm giác tê dại từ sau lưng dần dần truyền đến toàn thân, lông mi dài của Diệp Mộ Sanh khẽ run lên, cắn môi, lắc đầu nói: “Không cần, chúng ta trở về lại...”

Lâu Thù Lâm im lặng, nắm lấy bàn tay đang chống cự của Diệp Mộ Sanh đặt lên trên đỉnh đầu cậu, sau đó nhanh chóng cởi đai lưng của Diệp Mộ Sanh…

Khi làn da trắng như tuyết lộ ra ngoài, Lâu Thù Lâm cảm giác được thân thể Diệp Mộ Sanh có chút cứng ngắc, nhẹ nhàng an ủi cậu: “Đừng sợ, xung quanh không có ai cả, em cũng cảm nhận được mà, đúng không?"

Nói xong, Lâu Thù Lâm vén vạt áo của Diệp Mộ Sanh, đưa tay vào trong quần cậu.

"Nói nhảm." Diệp Mộ Sanh đỏ mặt đi qua, cắn môi, quay đầu đi không muốn nhìn Lâu Thù Lâm.

Lâu Thù Lâm hơi nhướng mày, buông tay Diệp Mộ Sanh ra, nhẹ nhàng nhéo cằm Diệp Mộ Sanh, khiến cậu quay đầu nhìn về phía hắn.

Trên mặt Lâu Thù Lâm không hề có vẻ u ám lãnh đạm, thay vào đó là một nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt đen sâu thẳm đầy sự sủng nịnh không thể che giấu, hắn trêu chọc nói: “Mộ Sanh, nếu em không cười lặng lẽ ngồi ở một bên, giống như trích tiên, cao lãnh thanh nhã, khi em cười, ôn nhu như nước, có thêm vài phần sức sống, cái nào ta cũng thích, nhưng thích nhất…”

Lâu Thù Lâm chậm rãi cởi cổ áo của Diệp Mộ Sanh xuống cánh tay, cúi xuống gần Diệp Mộ Sanh, ghé vào tai cậu nói: “Vẫn là bộ dạng em ở dưới thân ta thở gấp, tựa như một vị tiên tử sa đọa mà rơi xuống phàm trần, quyến rũ câu hồn người…”

Không thể phản kháng, y phục đã bị cởi bỏ, hắn cũng cảm nhận được, Diệp Mộ Sanh từ bỏ phản kháng, nhưng vẫn không nhịn được nói trêu chọc: “Không còn chảy máu mũi nữa?”

Chảy máu mũi vẫn luôn là bóng ma trong lòng Lâu Thù Lâm, khi Diệp Mộc Sanh nhắc tới, sắc mặt Lâu Thù Lâm tối sầm, nụ cười trên mặt biến mất, trầm giọng nói: “Đừng nhắc tới nó.”

Vừa dứt lời, Lâu Thù Lâm cúi đầu ngậm lấy hầu kết của Diệp Mộ Sanh vào trong miệng, dùng răng cắn nhẹ, sau đó lè đầu lưỡi chậm rãi vẽ vòng tròn, khiến Diệp Mộ Sanh kêu lên một tiếng.

Diệp Mộ Sanh cắn môi, cụp mắt nhìn đỉnh đầu Lâu Thù Lâm, đỏ mặt kinh ngạc nói: "Chàng…"

Cậu nhớ lần trước cậu đã làm như vậy với Lâu Thù Lâm, nhưng cậu không ngờ rằng Lâu Thù Lâm thực sự học được…

“Như thế nào, ta học có tốt không?” Lâu Thù Lâm ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Nếu như không tốt, em có thể dạy ta, như thế nào.”

Diệp Mộ Sanh trừng mắt nhìn Lâu Thù Lâm, hừ lạnh một tiếng: "Nhanh lên, xong việc chúng ta có thể quay về."

Lâu Thù Lâm nghe vậy, thay vì tăng tốc lại dừng lại, nhướng mày, dùng ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh: "Nếu em không phối hợp với ta, làm sao ta có thể làm nhanh được?"

Đối mặt với ánh mắt của Lâu Thù Lâm, Diệp Mộ Sanh khẽ cau mày, một bộ dạng chọc người trìu mến, cụp mi xuống, nhẹ giọng nói: “Lạnh…”

Càng muốn cậu phối hợp, cậu càng không phối hợp…

Ánh mắt hắn liếc nhìn làn da lộ ra ngoài của Diệp Mộ Sanh, Lâu Thù Lâm bại trận, cũng không ép cậu chủ động, kéo y phục của Diệp Mộ Sanh lên nói: “Nếu cảm thấy lạnh thì ôm chặt lấy ta, ta sẽ nhanh thôi.”

Ngay sau khi hai người tiếp xúc gần gũi, Lâu Thù Lâm cau mày, trong đôi mắt đen của hắn đột nhiên xuất hiện một bóng đen, hắn không quan tâm đến việc y phục Diệp Mộ Sanh vẫn chưa chỉnh tề, hắn đã nhanh chóng đứng dậy và nhảy lên.

Chỉ một giây sau khi hai người rời thuyền, phi tiêu từ bốn phương tám hướng bay tới, sượt qua vị trí của hai người, sau đó sắc bén cắt đứt những lá sen.