Chương 366: Bệnh tật ốm yếu tiểu quan thụ & âm trầm độc ác Vương gia công ( 47 )

Chương 366: Bệnh tật ốm yếu tiểu quan thụ & âm trầm độc ác Vương gia công ( 47 )

Cũng may hai người chưa chơi tới quá mức, tuy đã kết hợp nhưng bạch y của Diệp Mộ Sanh mới chỉ cởi một nửa, Lâu Thù Lâm cũng chỉ cởi một nửa quần.

Trong lúc nhảy lên không trung, Lâu Thù Lâm nhanh chóng kéo cổ áo Diệp Mộ Sanh lên, cùng lúc đó, Diệp Mộ Sanh cũng cảm giác có biến, liền đưa tay xuống kéo quần của hai người.

Viền áo mơ hồ che đi phần dưới của hai người, khi hai người quay người trở lại thuyền thì có vài người đeo mặt nạ đen cầm kiếm chạy tới.

Chuyện này đột nhiên bị gián đoạn, sắc mặt của hai người đều rất xấu, tai Diệp Mộ Sanh thậm chí đỏ bừng vì xấu hổ, Lâu Thù Lâm dùng khinh công ôm Diệp Mộ Sanh, mái tóc đen đan xen vào với nhau nhảy múa, tránh né đòn tấn công của hắc y nhân.

Ôm Diệp Mộ Sanh trong lòng giẫm lên lá sen, Lâu Thù Lâm dùng dư quang liếc nhìn hắc y nhân bám sát phía sau mình, đôi mắt đen đầy sát ý: “Đừng sợ, ôm chặt ta.”

Hai người vẫn còn dính vào nhau, hai chân của Diệp Mộ Sanh vẫn ôm lấy eo Lâu Thù Lâm, Lâu Thù Lâm cử động, nơi đó tiến vào sâu hơn một chút, Diệp Mộ Sanh không dám phát ra tiếng, chỉ có thể cắn môi, gật đầu.

Bây giờ bọn họ như vậy thế nhưng lại có người thấy…

Nếu biết sớm hơn, cậu đã không làm chuyện này với Lâu Thù Lâm ở trên thuyền…

Thật khó chịu…

Lúc này, một hắc y nhân chặn đường Lâu Thù Lâm, vung thanh kiếm sắc bén trong tay về phía Lâu Thù Lâm, cùng lúc đó, những hắc y nhân khác cũng nhanh chóng vung kiếm từ bốn phương tám hướng.

Nếu như chỉ có một mình Lâu Thù Lâm thì có thể dễ dàng đối phó những người này, thế nhưng hiện tại hắn lại mang Diệp Mộ Sanh đi theo, hai người bọn họ còn…

"Tìm chết!" Trong mắt Lâu Thù Lâm tràn đầy sát ý, âm trầm đá vào tay trái đang cầm kiếm của hắc y nhân, kiếm lập tức rời khỏi tay hắn ta, rơi vào không trung, Lâu Thù Lâm dùng mũi chân, trực tiếp nhấc kiếm lên và đá về phía hắc y nhân gần họ nhất.

Nháy mắt một kiếm chí mạng, hắc y nhân nôn ra máu rồi rơi xuống hồ, lúc này, Lâu Thù Lâm cướp lấy thanh kiếm từ tay một hắc y nhân khác và chặn đòn tấn công tiếp theo.

Lâu Thù Lâm lấy ít địch nhiều, đánh nhau với đám hắc y nhân phía bên trên đầm sen, mà mỗi một động tác của Lâu Thù Lâm, đều vô thức tiến thẳng vào Diệp Mộ Sanh, làm hại Diệp Mộ Sanh vì không muốn ảnh hưởng đến người yêu, chỏ có thể rưng rưng nhẫn nhịn.

Trước kia Lâu Thù Lâm chưa bao giờ để bại lộ võ công cao cường của mình, vì vậy những hắc y nhân tấn công hắn đều khinh địch.

Tuy trên trán Lâu Thụ Lâm lấm tấm mồ hôi nhưng lại xuất ra những chiêu thức chết người, ánh mắt như băng lạnh thấu xương, liên tiếp gϊếŧ chết mấy người, khiến hắc y nhân vốn tự tin lớn mật không dám tiến lên.

“Rút lui!” Thấy tình thế không ổn, đám hắc y nhân muốn rút lui, nhưng Lâu Thù Lâm làm sao có thể để bọn họ đi?

"Muốn chạy?" Lâu Thù Lâm cười lạnh, chuyển từ phòng thủ sang tấn công, đuổi theo bọn chúng, hắn cười lạnh một tiếng, trước khi hắc y nhân kịp né tránh, hắn dùng một kiếm trực tiếp lấy đi đầu của hắc y nhân.

Đầu rơi xuống hồ, nhuộm đỏ hồ nước trong suốt nguyên bản, nhưng đầu của Diệp Mộ Sanh lại vùi sâu trong vòng tay Lâu Thủ Lâm nên không nhìn thấy cảnh tượng này.

Khi Lâu Thù Lâm bại lộ võ công, giải quyết hết đám hắc y nhân, khi đang đạp trên lá sen để trở về thuyền, mỹ nhân trong lòng hắn bỗng phát ra tiếng kêu ngọt lịm.

"A… ưm …"

"Mộ Sanh…" Cảm nhận được tiểu Thù Lâm bị kẹp chặt, Lâu Thù Lâm nheo mắt lại, nội lực đột nhiên đình trệ.

Chết tiệt!

Họ vẫn còn ở trên hồ…

Chờ Lâu Thù Lâm kịp phản ứng thì đã quá muộn, chỉ trong chốc lát, hai người đã phá tan lá sen, ‘bùm’ một tiếng rơi xuống hồ.