Chương 367: Bệnh tật ốm yếu tiểu quan thụ & âm trầm độc ác Vương gia công ( 48 )

Chương 367: Bệnh tật ốm yếu tiểu quan thụ & âm trầm độc ác Vương gia công ( 48 )

May mắn thay, nước hồ ở đây vẫn còn rất trong, không phải là nơi Lâu Thù Lâm vừa gϊếŧ người, nhưng giống nhau là đều lạnh lẽo tâm hồn.

Không hề phòng bị mà rơi xuống hồ, Diệp Mộ Sanh có chút ngốc, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, nước hồ không ngừng tràn vào mũi miệng, hô hấp bắt đầu khó khăn: "Khụ khụ..."

Mộ Sanh!

Lâu Thù Lâm đang ôm chặt Diệp Mộ Sanh nhìn thấy cảnh này, thân thể phản ứng trước hắn một bước, vội vàng ôm lấy cái ót Diệp Mộ Sanh, chặn môi Diệp Mộ Sanh.

Diệp Mộ Sanh hấp thụ hơi ấm từ trên người Lâu Thù Lâm, hai người giao hợp, tóc hai người đan vào nhau, bạch y hắc y theo dòng nước chậm rãi trôi.

Sau khi ngâm mình trong nước lạnh, nhìn thấy bộ dạng khó chịu của mỹ nhân, Lâu Thù Lâm đã dừng lại, hôn Diệp Mộ Sanh rồi ôm lấy cậu bơi về phía mặt hồ.

Cảm giác được Lâu Thù Lâm lại đang chuyền không khí cho mình, Diệp Mộ Sanh nhướng mi, nhắm hờ mắt liếc nhìn Lâu Thù Lâm, sau đó khó chịu nhắm mắt lại.

Hôm nay thực sự là…

Kí©h thí©ɧ…

Lúc Lâu Thù Lâm mang Diệp Mộ Sanh trở lại thuyền, Diệp Mộ Sanh toàn thân lạnh cóng, đã ngất đi.

“Mẹ kiếp, đều là lỗi của ta.” Lâu Thù Lâm tâm dâng lên tận cổ họng, vội vàng mặc y phục cho hai người, dùng khinh công ôm Diệp Mộ Sanh rời khỏi hồ.

Lúc Diệp Mộ Sanh tỉnh lại cũng đã là mấy giờ sau, lúc này Lâu Thù Lâm đã đưa cậu trở về Cao phủ, thay quần áo, cho cậu uống thuốc.

"Mộ Sanh!" Nhìn thấy Diệp Mộ Sanh mở mắt ra, Lâu Thù Lâm đang canh giữ bên giường, nắm chặt tay Diệp Mộ Sanh thở phào nhẹ nhõm, u ám trên mặt cuối cùng cũng tan biến.

“Nước…” Diệp Mộ Sanh mím môi, tỉnh táo lại một chút, cười nhẹ với Lâu Thủ Lâm: “Ta muốn uống nước.”

“Được, để tả đi lấy nước cho em.” Lâu Thù Lâm nhanh chóng đi đến bên cạnh bàn, rót một tách trà, sau đó quay lại giường, cẩn thận nâng Diệp Mộ Sanh lên, đưa chén trà đến bên môi Diệp Mộ Sanh: “Uống từ từ thôi.”

“Ừm.” Diệp Mộ Sanh đáp lại, yếu ớt dựa vào trong ngực Lâu Thù Lâm, nhấp một ngụm trà.

Nhìn thấy Diệp Mộ Sinh dời môi đi, Lâu Thù Lâm đặt tách trà sang một bên, đặt bàn tay to lớn lên đầu Diệp Mộ Sanh, tự trách mình: “Thật xin lỗi, lần sau ta sẽ không hồ nháo, làm hại em lại ngất xỉu. "

Nếu không phải hắn nhất thời động tình, muốn cùng Mộ Sanh làm trên thuyền nhỏ, sẽ không để cho những người đó lợi dụng chỗ trống, Mộ Sanh cũng sẽ không rơi xuống nước.

Diệp Mộ Sanh mím môi lắc đầu: "Ta không trách chàng, những người đó là ai?"

Nhắc đến những người đó, trong mắt Lâu Thù Lâm lại hiện lên sát khí, lạnh lùng nói: “Trong khoảng thời gian từ khi ta tới Nghi Lâm, đám người Tự Phong đã giải quyết được mấy nhóm thích khách, đồng thời cũng tra ra bọn chúng là người của Lâu Thù Vinh. Những người hôm nay có thể đoán ra là do Lâu Thù Vinh phái tới, mấy ngày nay không có động tĩnh gì, tưởng rằng bệnh dịch đã chấm dứt, hắn ta cũng dừng lại, nhưng không ngờ hắn ta lại thực sự muốn ta chết ở Nghi Lâm."

“Sau này hãy cẩn thận.” Việc huynh đệ trong hoàng tộc gϊếŧ nhau để tranh giành ngôi vị không phải là hiếm, Diệp Mộ Sanh thở dài thở, chợt nghĩ đến Lâu Thù Lâm ở trên hồ gϊếŧ những người đó.

“Những thi thể đó chàng định xử lý như thế nào?” Diệp Mộ Sanh hỏi, giọng nói dễ nghe nhưng có chút yếu ớt.

Hồ Lăng trong trẻo thấy đáy, có cá béo và hoa đẹp, cậu không muốn thi thể của những người này phá hủy hồ Lăng, hơn nữa, nếu xác chết nổi lên mặt nước, sẽ hù dọa bá tánh Nghi Lâm, như vậy thì không hay lắm.

Lâu Thù Lâm nói: "Yên tâm, ta đã phái đám người Tự Phong âm thầm trộm vớt."

Diệp Mộ Sanh gật đầu, tựa vào trong lòng Lâu Thù Lâm, chậm rãi nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, một lúc sau mới nắm tay Lâu Thù Lâm ngủ thϊếp đi.

Nhẹ nhàng đặt Diệp Mộ Sanh xuống, đắp chăn cho cậu đôi mắt đen dịu dàng đau lòng của Lâu Thù Lâm lại trở về vẻ u ám lạnh lùng.

Người không phạm hắn, hắn không phạm người, nếu ai đó phạm hắn, hắn chắc chắn sẽ trả lại gấp đôi!

Có vẻ như hắn phải dạy cho Lâu Thù Vinh một bài học!