Chương 413: Ngôi sao bình hoa lạnh lùng thụ & Tổng giám đốc ngang ngược thần kinh công (16)

Triều Túy Khê đột nhiên lên tiếng, vừa tên vừa họ gọi: "Diệp Mộ Sanh.”

Diệp Mộ Sanh chăm chú nghiên cứu kịch bản nghe tiếng ngước mắt lên, nhìn thấy sắc mặt Triều Túy Khê vô cùng kém, có chút không hiểu ra sao: "Gì vậy?"

Người này làm sao vậy?

“Em nghe lời tôi, sau này em quay phim, không được nhận cảnh hôn và cảnh giường chiếu." Triều Túy Khê ra lệnh.

Diệp Mộ Sanh nói: "Yên tâm, anh không nói thì tôi cũng sẽ không nhận kịch bản này.”

Triều Túy Khê lại nói: "Ngay cả diễn bái đường cũng không thể nhận!”

Diệp Mộ Sanh nghe vậy liền hiểu vì sao sắc mặt Triều Túy Khê lại kém như vậy.

Trong kịch bản, Lê Trần vừa trưởng thành liền lập tức xuống núi tìm sư tỷ của cậu ta, lúc này nữ chủ cùng nam chủ lần nữa gặp nhau.

Ba người đi ngang qua Lưu Thành, nghe nói nơi này có kẻ xấu chuyên môn cưỡиɠ ɧϊếp gϊếŧ tân nương xinh đẹp, ba người liền quyết định làm bộ tổ chức một hồi hôn lễ, dẫn dụ kẻ xấu.

Vốn là nữ chính giả trang tân nương tử, nhưng Lê Trần lo lắng nữ chính gặp chuyện không may, liền quyết định thay thế nàng.

“Nhưng bộ phim này đã nhận rồi." Diệp Mộ Sanh bất đắc dĩ nói, ban đầu khi cậu nhìn thấy nội dung vở kịch này, cũng có chút không muốn diễn, nhưng nguyên chủ đã nhận kịch bản này.

“Đơn giản, lát nữa tôi bảo đạo diễn sửa kịch bản." Sắc mặt Triều Túy Khê dịu đi một chút.

“Lần này quên đi, sửa kịch bản rất phiền phức, sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ nội dung vở kịch." Diệp Mộ Sanh trấn an:" Anh có thể bảo đạo diễn xóa đoạn bái đường đi.”

Triều Túy Khê nói: "Không chỉ có bái đường, còn có ôm công chúa nữa cơ.”

“Vậy đoạn này cũng xóa đi." Diệp Mộ Sanh lại nói.

Hướng Túy Khê trầm mặc vài giây, vốn đang muốn gật đầu, nhưng trong mắt phượng bỗng nhiên nổi lên ánh sáng, môi mỏng gợi lên, nở nụ cười.

“Tôi đột nhiên nghĩ ra một ý kiến hay." Triều Túy Khê trừng mắt nhìn Diệp Mộ Sanh, cười nói.

Diệp Mộ Sanh hỏi: "Ý kiến gì?”

Triều Túy Khê nhướng mày, mắt phượng híp lại, mỉm cười nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh, trêu tức nói: "Em hôn tôi tôi sẽ nói cho em biết.”

“..." Diệp Mộ Sanh nhàn nhạt liếc mắt nhìn Túy Khê, yên lặng rũ mi xuống, tiếp tục nghiên cứu kịch bản.

Dù anh không nói cho cậu biết thì về sau cậu cũng sẽ biết thôi.

Trong dự liệu Diệp Mộ Sanh không hôn hắn, Triêu Túy Khê cũng không nói suy nghĩ của mình cho cậu biết, chỉ là ánh mắt ôn nhu chăm chú nhìn Diệp Mộ Sanh.

Tiếc nuối kiếp trước, vậy kiếp này liền bù đắp.

Người trong đoàn làm phim thường thường hướng về phía bọn họ nhìn lén, đoàn làm phim đi tới thành phố C quay phim hơn mười ngày. Ngoại trừ hai ngày vừa mới bắt đầu, Triều Túy Khê trên cơ bản mỗi ngày đều tới thăm ban.

Triều Túy Khê tới đoàn làm phim là vì ai, không nghĩ cũng biết, hơn nữa đại tổng giám đốc vốn lãnh khốc nói năng thận trọng, cư nhiên cùng Diệp Mộ Sanh mỗi ngày vừa nói vừa cười.

Điều này không khỏi làm cho mọi người suy đoán quan hệ của hai người.

Nhưng Diệp Mộ Sanh là Diệp thị nhị thiếu gia, cậu không thiếu tài nguyên cùng tiền, chắc chắn không có khả năng là Triều Túy Khê bao dưỡng Diệp Mộ Sanh.

Bởi vậy mọi người liền suy đoán hai người ở cùng một chỗ.

Nhưng ai cũng không dám nhai lung tung, hai người này không phải là người bọn họ có thể đắc tội, chỉ có thể yên lặng rình coi hai người hằng ngày, bổ não một đống chuyện không tồn tại.

Trong đó Bạch Tiểu Nhược thân là hủ nữ kích động nhất, nhìn Boss lớn cùng nghệ sĩ nhà mình tương tác, hai mắt phát sáng, hủ tâm nhộn nhạo, xuất hiện một đống cảnh tượng không hài hòa tràn vào trong đầu.

Ở đoàn làm phim đợi bọn họ quay xong, Triều Túy Khê nói vài câu với Diệp Mộ Sanh, liền đi tới Hoàng Dịch.

“Cố tổng à, chúng tôi sắp kết thúc công việc rồi, lát nữa đi ăn cơm đi." Hoàng Dịch cười nói: "Tôi mời khách, chúng ta uống một bữa!”

Triều Túy Khê gật đầu, trong mắt phượng lộ ra lãnh liệt, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đạo diễn Hoàng, tôi muốn thương lượng với anh một chuyện.”