Chương 13: Bé ngốc và Long Ngạo Thiên bản trung niên (13)

Tốc độ phản ứng này làm tất cả mọi người kinh ngạc, ngay sau đó không biết sao lại thấy hơi buồn cười.

Thật ra Ân Minh Lộc đã sớm có phòng bị, vì trong cốt truyện gốc, khi người nhà họ La ép Nguyên Phượng ăn cơm, thái độ cậu ta rất cứng rắn và cũng lật đổ bàn ăn như vậy, người nhà họ La sợ tới mức kinh hồn bạt vía, cũng làm cho nguyên chủ bị vạ lây theo, bị khinh bỉ như một cô con dâu nhỏ, chịu oan ức đói bụng mất mấy ngày.

Tuy nói tuổi trẻ ngông cuồng thường không bị coi là một tội lỗi, nhưng một mình Nguyên Phượng đói bụng đã đủ rồi, không cần thiết phải liên lụy đồng bạn cũng bị đói theo chứ? Dù sao cậu cũng không muốn PR hình tượng "Kiên cường quyết đoán cuối cùng bị vả mặt" gì đó, hừ, cậu nhu nhược vậy á.

Trong cảnh quay tiếp theo, mọi người có thể nhìn thấy, đối mặt với sự chửi rủa vô lý, cậu trai nhỏ bĩu môi, hơi ấm ức cãi lại: "Nhưng em là trẻ con, không phải quân tử."

Đầu tiên Nguyên Phượng cũng giật mình, sau đó càng tức hơn, tức muốn hộc máu nói: "Cậu đang giả ngu với tôi?"

Cậu ta còn muốn làm lại trò cũ, nhưng cậu trai nhỏ sợ cậu ta tức giận, sớm đã bưng chén nhỏ của mình, lén núp vào trong góc bắt đầu ăn.

Cái miệng nhỏ nhắn của đứa trẻ ăn từng miếng một hết sức chăm chú, nhai kỹ nuốt chậm, thể hiện giáo dưỡng tốt đẹp, cũng làm cho người ta có cảm giác như đang ăn gan rồng tủy phượng gì đó, xem ra là đói lắm rồi.

Bởi vì tư thế ngồi xổm ăn hơi khó, thỉnh thoảng rớt mấy hạt gạo trắng lên quần áo, đứa trẻ kia dùng bàn tay nhỏ bé của mình vụng về nhặt lên, bỏ lại vào miệng nhai nuốt.

Đứa trẻ vừa ăn vừa gật đầu: "Ừm, ngon thật!"

Mọi người không kiềm được hiểu ý cười cười, bao gồm cả người trong ê-kíp chương trình đều cho rằng, đứa bé này sợ Nguyên Phượng làm tổn thương trái tim những người khác, mới cố ý làm như vậy, vừa có thể lấy lại chút thể diện cho người nhà họ La, vừa có thể giảm bớt ác cảm của mọi người đối với Nguyên Phượng, vừa rồi Nguyên Phượng thẳng tay lật đổ bàn ăn của nhà họ La, sắc mặt người nhà họ La rõ ràng rất buồn.

Đúng là một đứa trẻ tốt bụng.

Dường như cũng đã nghĩ tới điều này, Nguyên Phượng hừ một tiếng, cậu ta căn bản không cần người khác giúp, đồ ngốc này quả thực thích xen vào việc của người khác, nhưng dù có mỉa mai cậu: Nhà trẻ giáo dục tốt quá nhỉ? Thì đồ ngốc này cũng không hiểu, sau vài lần như vậy, Nguyên Phượng cảm thấy không thú vị, tâm tư bới móc cũng lắng xuống.

Vì thức ăn trước đó đã bị hất đổ, La Thúy Miêu đành phải làm lại một bữa khác, cô nhóc cẩn thận từng li từng tí nâng bàn lên, chỉ là cách ghế dựa của Nguyên Phượng hơi xa một chút, rồi mới bày biện đồ ăn lên lần nữa: "Hai anh, em làm đồ ăn mới rồi, các anh ăn thử đi." Cô nhóc lén quan sát sắc mặt Nguyên Phượng một chút, thấy đối phương chỉ cau mày, mới thở phào nhẹ nhõm.

Thấy Nguyên Phượng không còn tức giận và gắt gỏng, đứa trẻ kia còn giơ chén lên thật cao, gần như dí sát vào miệng đối phương, vui vẻ nói:

"Ăn thử đi Nguyên Phượng, cơm này ngon lắm!"

Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cậu trai nhỏ dựa vào rất gần, giọng điệu ra vẻ người lớn kia làm cho Nguyên Phượng nhớ tới điệu bộ mẹ mình dỗ mình ăn cơm, đột nhiên cậu ta thấy ớn lạnh cả người.

Thấy cậu ta không ăn, cậu trai nhỏ nghiêng đầu, không khuyên cậu ta nữa, tự mình bưng bát lên ăn.

Ăn một miếng khoai lang, thả một quả bom.

Ăn thêm một miếng khoai lang, thả thêm một quả bom.

Ăn thêm một miếng khoai lang nữa, thả thêm một quả bom nữa.

Trong lúc nhất thời, trong phòng dường như "Đầy mùi".

Mặt Nguyên Phượng trực tiếp đen thui, tức giận nói: "Cậu đủ rồi đấy." Cậu ta hoàn toàn bó tay với tên phản đồ nhỏ này, đúng là chẳng có một chút tôn nghiêm nào, ngay cả hình tượng cũng không cần, ăn cơm cám bã của nông dân mà còn bày ra dáng vẻ "Thơm quá ngon quá!", thật làm mất mặt người thành phố, quả thực là ngoài đáng yêu và tốt bụng thích xen vào việc của người khác ra thì chẳng được cái gì.

Nhưng điều kỳ diệu là, nhìn thấy đôi mắt đen láy và lúm đồng tiền đáng yêu trên mặt cậu, sự ngang ngược và bực bội khi mới đến một nơi xa lạ của cậu ta tự nhiên cũng nhạt đi một chút.

Vì bị ảnh hưởng bởi sự ân cần của đồ ngốc nào đó, cuối cùng Nguyên Phượng vẫn miễn cưỡng ăn vài miếng, khuôn mặt đẹp trai nhăn nhó, có thể thấy cậu ta thật sự rất ghét những món ăn đơn sơ này.

Đêm đã khuya, hai đứa nhỏ thành phố muốn tắm rửa, sau một ngày đi đường hứng gió bụi mệt mỏi, bọn họ đều không chịu được mùi trên người mình, kết quả biết được nước nóng dành cho việc tắm rửa ở nông thôn có hạn, hơn nữa nhà họ La nhiều người, cộng thêm hai người khách, dẫn đến việc không đủ nước.

Nếu muốn tắm bọn họ phải pha nước nóng và nước lạnh lại với nhau rồi tắm, và mỗi người chỉ được tắm tối đa 10 phút.