Chương 1

Tìm một công việc thì có gì khó.

Tả Ngạn thực sự nghĩ như thế trước khi chạy đi tìm việc, nhưng trên thực tế lại hoàn toàn khác so với tưởng tượng.

Lúc trước cậu chỉ một lòng mong muốn thi đậu đại học, cho nên căn bản không tự đi tìm việc thực tập mà hoàn toàn chú ý đến việc học.

Kết quả do thiếu kinh nghiệm nên cậu không thể tìm được một công việc nào phù hợp với bản thân. Mà gần nhà cũng không có vị trí nào liên quan đến ngành học của cậu, thậm chí rất nhiều thông báo tuyển dụng ghi rõ ràng là bọn họ từ chối nhận người song tính.

Sau khi hàng chục đơn xin trên mạng nhưng không có cái nào trúng tuyển khiến Tả Ngạn thất vọng, bất đắc dĩ nhấn vào một trang web chứa đầy quảng cáo.

Nhân viên tư vấn là một nữ nhân có giọng nói ngọt ngào, không chút lưu tình mà chọc thẳng vào tim người nghe.

“Các bạn không có kinh nghiệm thực tập? Cũng không thi đậu đại học? Trong nhà không trợ giúp cho bạn?…… Ngôi trường mà bạn học không có danh tiếng khiến bạn không thể cạnh tranh với người khác?

Vậy công ty chúng tôi đang hợp tác với vô số công ty lớn hiện nay đang còn vài vị trí dành cho người thực tập.

Nếu bạn muốn hãy liên hệ chúng tôi, chúng ta sẽ giới thiệu giúp bạn….”

Giọng nữ cứ lải nhải truyền qua điện thoại, có vẻ cực kỳ chân thành, lại phân tích giúp cậu cách phát triển tiềm năng khiến Tả Ngạn nghiêm túc lắng nghe một hồi lâu và cố gắng ghi nhớ hết vào trong đầu. Suýt chút nữa bị người ta dụ dỗ ký hợp đồng, nhưng cuối cùng lại nghe phí của một khoá học truyền thụ kinh nghiệm hơn 3 vạn làm Tả Ngạn giật mình, xấu hổ rồi nhanh chóng cúp luôn điện thoại.

Hiện tại trong túi của cậu không còn một đồng, đột nhiên nhớ đến lúc trước bản thân ở trong nhà khoe khoang tìm việc dễ dàng nên không cần cha mẹ hỗ trợ.

Rồi cuối cùng thất nghiệp nên trong nhà vẫn phải gửi đến phí sinh hoạt hàng tháng cho cậu.

Nhưng khổ thay, số tiền tích góp không đủ trả tiền cho một khoá học đào tạo, hơn nữa cũng rất mất mặt nếu cậu chủ động chạy đi xin bọn họ.

Tả Ngạn thở dài một tiếng, lại tiếp tục lên web để tìm nơi tuyển dụng nhân viên nhưng trong đầu không tập trung, chỉ tự hỏi xem công ty tư vấn vừa này có phải công ty chuyên nghiệp hay là công ty lừa tiền?

Đúng lúc này, cậu chợt thấy được trong hòm thư xuất hiện một tin nhắn..

“Hửm? Mình được tuyển dụng? Mình từng đưa hồ sơ cho công ty này à?” Tả Ngạn hoang mang nhìn tin nhắn vừa gửi đến.

Đột nhiên ký ức trở nên mơ hồ, chỉ nhớ bản thân tự động ký hợp đồng với một công ty nhỏ, rồi bắt tay với một nhân sự trẻ, cuối cùng hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.

Chờ đến khi mở mắt, Tả Ngạn liền phát hiện bản thân đã đứng bên trong một không gian trắng tinh, không có giới hạn.

…..

“Mình bị lừa rồi. Biết thế lúc trước xin vào công ty kia còn hơn.”

Sau một hồi nghe cái hệ thống màu xanh lam kỳ quái giải thích, suy nghĩ đầu tiên của Tả Ngạn chính là cái này.

Ai biết cái công ty thoạt nhìn chính trực vậy mà hoá ra chỉ là lừa đảo, nơi làm việc, thực tập ở đâu đều do ảo ảnh mà hệ thống này thiết kế ra, chỉ cần cậu nhấp vào cái tin nhắn kia là đã đồng nghĩa với việc ký hợp đồng, rồi bị ném luôn vào trong không gian hệ thống.

….

Hết rồi.

Vậy là chấm hết rồi..

Tả Ngạn tuyệt vọng ngã xuống đất, hai mắt trống rỗng như chẳng còn gì để hối tiếc.

“Không không không, ngài đừng nản lòng a.

Tuy công ty là giả, công việc cũng là giả, nhưng tiền lương chính là thật đó! Ký chủ, ngài tỉnh táo một chút.

Chỉ cần trải qua 20 thế giới là đã đạt được cơ hội từ chức, hơn nữa sau khi xuyên qua sau thì ngài hoàn toàn không làm lãng phí thời gian của thế giới hiện thực.

Nếu ngài không muốn giữ lại ký ức cũng được, một cái thế giới là 10 vạn, 20 thế giới chính là 200 vạn.

Khi ngài không có ký ức thì giống hệt như nhắm mắt một cái là đã nhận được 200 vạn trong một đêm a!” Hệ thống thật vất vả mới lừa được một ký chủ, không đành lòng nhìn bộ dạng tuyệt vọng của cậu nên nhanh chóng vắt hết óc mà trấn an.

Nhưng cho dù kích động đến đâu thì giọng nói máy móc vẫn lạnh băng, nghe có vẻ vừa nhợt nhạt, vừa bất lực.

Tả Ngạn tự ngẫm lại một hồi lâu, xác định bản thân không cần trở lại thế giới hiện thực một thời gian thì tâm tình cũng tốt lên phần nào. Cậu tự nỗ lực tẩy não rằng mình chỉ là người làm công không có cảm tình, rồi đứng dậy nhìn chằm chằm vào mấy cái đèn phát quang của hệ thống.

Gương mặt được coi như điển trai do cảm xúc tuột dốc mà đỏ cả hốc mắt, nhìn qua có chút đáng thương.

“Ngươi nói ta phải đóng vai pháo hôi để làm nhiệm vụ trong mấy thế giới khác và loại bỏ ý muốn tự sát thì ta có khả năng không làm được.

Bởi vì ta chỉ là người bình thường, nếu một hai ép ta đi theo cốt truyện, làm ra những hành vi độc ác thì chắc chắn ta sẽ chết cực kỳ thảm hại.”

Giọng nói trong trẻo của cậu hiện tại mang theo chút nghẹn ngào.

“Nếu ta chết trong lúc làm nhiệm vụ thì ngoài đời ta có chết thật không?”

Hệ thống thấy tâm tình Tả Ngạn bình phục được phần nào thì nhanh chóng ra sức an ủi:

“Không đâu, tuy rằng khi làm nhiệm vụ không có chức năng che chắn cảm giác đau và đau đớn mà ngài nhận là 100%, nhưng dù chết vài lần cũng sẽ không ảnh hưởng đến thân thể trong thế giới hiện thực.

Chẳng qua chết nhiều sẽ gây ra tâm lý bất thường, nhưng là nếu ngài cảm thấy thống khổ thì chúng tôi sẽ giúp ngài xóa bỏ ký ức. Hơn nữa chúng ta có bàn tay vàng phụ trợ, hiện tại ngài có thể rút thăm trúng thưởng.

Tuy phần thưởng không tốt, chỉ nằm ở cấp bậc E đến F , nhưng cũng có thể giúp ngài trút bớt gánh nặng.”

…… Tả Ngạn trầm lặng, rũ mi mắt.

Cậu không muốn bị người ta đυ.ng chạm vào ký ức, hơn nữa phải cố gắng không thể để chết được.

Cậu sợ hãi đau đớn nhưng không muốn chết dù chỉ một lần. Bây giờ không có kinh nghiệm làm nhiệm vụ mà bàn tay vàng cũng nhất định không đáng tin cậy và có chắc chắn sẽ chết đi vài lần.

Nghĩ như thế, cậu nhìn về phía hệ thống nhấp nhấp miệng, giả vờ lo lắng, ngại ngùng:

“Ta rất sợ đau, có phải bàn tay vàng giúp ta tốt hơn không? Ta thật sự rất sợ chết…… Ngươi có thể châm chước chút được không? Sau này trừ tiền lương cũng không sao……”

“Ưmm… Trong kho hàng hệ thống có một bàn tay vàng khá lạ. Tên là “Tiêu trừ ác ý”.

Lúc đầu là cấp E nhưng không biết vì lí do tại sao mà đã tăng lên cấp C. Chức năng gốc chính là hạ thấp ác ý của đối phương. Một thế giới chỉ có thể dùng một lần.

Hiện tại chức năng chưa có người nào từng sử dụng qua cho nên không biết sẽ ra sao. Mà chức năng còn miêu tả hoặc yêu cầu ở sử dụng một lần thì mới có thể thay đổi.”

Hệ thống do dự một chút.

“Nếu ngài cảm thấy có thể tiếp nhận thứ đồ không được xác định rõ nguồn gốc này thì sau này ta có thể cho ngài cơ hội thay đổi một bàn tay vàng khác. Dù sao cũng là cấp C, so với những bàn tay vàng vô dụng cấp E, F thì có lẽ sẽ tốt hơn.”

Nghe thì có vẻ không sao.

Rốt cuộc cấp bậc cao cấp nhất trong số những đồ vật khác.

Cho dù thứ đồ không rõ nguồn gốc khiến nhiệm vụ gặp bất lợi thì cũng có cơ hội bỏ qua được sai lầm.

Cùng lắm thì về sau không dùng nữa là được, nếu vận khí tốt có thể khiến chức năng của thứ này tăng lên, vậy là kiếm được lời.

Tả Ngạn nghĩ như thế rồi lập tức đồng ý đề nghị của hệ thống.

————————————

Chờ đến khi Tả Ngạn mở mắt một lần nữa, cậu liền phát hiện bản thân đã đi tới thế giới có điểm tương tự với thế giới hiện thực.

Tả Ngạn ấn nhẹ hai bên huyệt thái dương, thì đột nhiên bị nhét vào những ký ức xa lạ, mang theo cảm giác co rút, đau đớn.

Cậu gắng gượng nhúc nhích rời giường.

Giờ phút này trời mới tờ mờ sáng.

Tả Ngạn lấy từ dưới gối ra điện thoại di động nguyên chủ mà đảo mắt nhìn thoáng qua, phát hiện chỉ mới 6 giờ. Hơn nữa đang là thứ bảy, nên nhanh chóng đem ký ức cùng cốt truyện mà hệ thống chiếu lên để xác nhận hôm nay không có tiết học thì Tả Ngạn mới yên tâm nằm xuống, bắt đầu nghiêm túc đọc cốt truyện cùng ký ức.