Chương 7-2: Tân hoan

Lúc này Mạnh Thanh Ngự cũng ý thức được vấn đề, hắn suy nghĩ nửa ngày, đưa ra kết luận là Cố Lịch khẳng định còn thích mình!

Hơn nữa còn là thích đến điên cuồng.

Bằng không giải thích như thế nào chính mình vừa rời đi, Cố Lịch liền lập tức làm loại chuyện đó, rõ ràng thời điểm bản thân vẫn ở còn rất bình thường.

Trong lòng Mạnh Thanh Ngự mạc danh thoải mái.

Quả nhiên là chơi trò lạt mềm buộc chặt.

Cố Lịch là người vô tâm vô phổi, rối rắm trong chốc lát hắn liền lười suy nghĩ nhiều, Mạnh Thanh Ngự thích nghĩ thế nào thì nghĩ.

Sáng sớm ngày thứ hai Cố Lịch đi thẳng đến công ty Sao Trời. Ngồi trên xe, hắn ngay lập tức nhìn thấy Ninh Hạc đứng ở cửa.

Hắn dừng xe xong, hướng chỗ Ninh Hạc đứng đi đến.

“Chào buổi sáng, cậu tới sớm thật.” Cố Lịch đi đến trước mặt Ninh Hạc, cùng hắn chào hỏi.

Hẹn trước là 10 giờ, Cố Lịch cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, hiện tại là 9 giờ 40 phút, xem ra Ninh Hạc hẳn là đợi rất lâu.

“Tôi sợ đến trễ.” Ninh Hạc cười nhợt nhạt, bên môi lộ ra má lúm đồng tiền, dáng vẻ cả người rất ngoan ngoãn.

Phải dùng một từ để miêu tả chính là cún con. Lúc hai người gần xát nhau, Cố Lịch còn ngửi được trên người Ninh Hạc một mùi hương nhàn nhạt, ngọt ngào như có như không.

Cũng không trách Mạnh Thanh Ngự không kìm lòng được.

“Nếu tới rồi, vậy đi vào thôi.” Cố Lịch một bên nói, một bên phóng khoáng bước trước dẫn người vào thang máy.

Cả tòa nhà đều là sản nghiệp thuộc về Cố thị, tuy Cố Lịch ít khi đến, nhưng đường vẫn nhớ rõ phải đi như thế nào. Lưu tỷ đã hẹn trước một phòng trên tầng mười của tòa nhà.

Vào thang máy, Cố Lịch trước tiên nhắn cho Lưu tỷ một thông báo, xong việc, hắn nghiêng mắt nhìn thoáng qua thiếu niên bên cạnh.

Có vẻ lần đầu tiên Ninh Hạc tới loại địa phương này, biểu tình có chút co quắp bất an, hắn buông xuống đôi mắt, hai tay không ngừng quấn quít, khẩn trương đến mắt thường cũng thấy được.

Hai người di chuyển bằng thang máy chuyên dụng lên lầu, thang máy này chỉ có cao tầng trong công ty mới có tư cách sử dụng nên hầu như có rất ít người dùng.

Trong không gian phong bế chỉ có hai người, chóp mũi Cố Lịch lại lần nữa ngửi được một hương thơm ngọt ngào mỏng nhẹ.

“Cậu xịt nước hoa sao?” Cố Lịch hỏi.

“Dạ?” Cố Lịch đột nhiên mở miệng đã dọa tới Ninh Hạc, thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu xem hắn, trong mắt tràn đầy mê mang, một hồi lâu mới phản ứng, lắc lắc đầu, “Tôi không xịt nước hoa…”

“Như vậy à…” Cố Lịch dùng sức ngửi ngửi, “Kỳ quái thật, luôn ngửi được một mùi hương thoang thoảng.”

Gương mặt trắng nõn Thiếu niên đột nhiên đỏ bừng, hắn nhéo nhéo lòng bàn tay, lắp bắp nói: “Kia… Đó là hương vị trên người tôi …”

“Úc, mùi thơm của cơ thể a.” Cố Lịch nhướng mày, giả thiết này của tiểu thụ ý tứ còn rất sâu xa.

Không đợi Cố Lịch phản ứng lại, Ninh Hạc liền sát lại gần hắn, một bàn tay nhẹ nhàng kéo kéo cổ áo, lộ ra hõm vai trắng nõn.

Hắn so Cố Lịch cao một chút, hơn nữa Cố Lịch không đứng thẳng, khoảng cách giữa hai người đột ngột rút ngắn, chóp mũi Cố Lịch cơ hồ muốn dán vào cổ hắn.

Trong nháy mắt xoang mũi Cố Lịch tràn ngập hương thơm.

Ngay lập tức, Ninh Hạc kéo ra khoảng cách giữa hai người, đôi mắt ngập nước long lanh thủy quang, bất an nhìn hắn, “Là mùi hương này sao?”

Cố Lịch choáng váng.

Thẳng đến khi tiếng thang máy nhắc nhở “Đinh” vang lên, hắn mới phục hồi tinh thần, bước nhanh ra thang máy, “Ân, chính là mùi hương này.”

Bóng dáng hắn bước đi như chạy trối chết.

Mặt Cố Lịch đỏ bừng lên, tim đập thình thịch.

Ninh Hạc là vô tình hay là cố ý…? Thật mẹ nó dám làm! Nếu cố ý chứng tỏ hắn thủ đoạn cao minh quá, nhưng nếu là vô tình thì…

“Thực xin lỗi, ngài tức giận sao?” Phía sau truyền đến tiếng Ninh Hạc cẩn thận dò hỏi: “Tôi đột nhiên tới gần ngài…”

“Không có.” Cố Lịch nói.

Hắn lúc này tâm tình cũng khôi phục tốt đẹp.

“Nhưng tôi nhìn ngài…”

Ninh Hạc nói rồi ngừng lại, Cố Lịch kỳ quái quay đầu lại nhìn hắn một cái, “Xảy ra chuyện gì?”

“Không có việc gì.” Ninh Hạc nhẹ nhàng lắc đầu, “Ngài không giận tôi thì tốt.”

Hai người rất nhanh đến văn phòng Lưu tỷ, nàng sớm đã ở bên trong phòng chờ.

Tên thật Lưu tỷ gọi là Lưu Vận, là một mỹ nữ bộ dáng kinh diễm, năm nay 30 tuổi, ở Cố thị công tác mười năm, cùng chị gái Cố Lịch- Cố tình là hảo khuê mật, cũng tương đương chị gái Cố Lịch.

Nói đến cũng kỳ quái, Cố Lịch và người trong nhà quan hệ cũng không tốt, nhưng quan hệ với Lưu Vận thì khá tốt.

Nàng vừa thấy Cố Lịch liền đi lên đón, thân mật mà vỗ vỗ vai hắn: “Tiểu Lịch tới rồi.”

“Lưu tỷ.” Cố Lịch gật đầu.

“Ừm, đây là gia hỏa cậu muốn công ty ký kết sao? Tên gọi là gì?” Tầm mắt Lưu Vận lướt qua Cố Lịch, đầu hướng Ninh Hạc, trên dưới đánh giá một trận, “Còn rất tốt a, bộ dáng rất xinh đẹp.”

“Ninh Hạc.” Cố Lịch nói.

“Thật tinh mắt nha. Bất quá lúc nãy cậu nói chính mình tự dẫn dắt?” Lưu Vận thu hồi tầm mắt, đi đến bàn làm việc, cầm lấy một hợp đồng đã chuẩn bị tốt ném cho Cố Lịch.

Cố Lịch đưa cho Ninh Hạc, ý bảo hắn có thể ở một bên sô pha ngồi, sau đó đối với Lưu Vận nói: “Ưm, em tự dẫn dắt.”

Ninh Hạc tiếp nhận hợp đồng, ở trên sô pha ngồi xuống, tay lật tới lật lui giấy tờ, lỗ tai lại vểnh lên nghe hai người nói chuyện.

“Ha ha, không tồi, cuối cùng cũng khai thông tư tưởng, không thắt cổ chết trên một thân cây sao?” Lưu Vận hướng Cố Lịch cười bỡn cợt. Nàng đương nhiên biết Cố Lịch thích Mạnh Thanh Ngự.

“Ở bên cạnh nhiều năm như thế, tình cảm vẫn bất động.” Cố Lịch cười nói.

“Tiểu tử này là ngươi tân hoan sao?” Lưu Vận cũng không thèm để ý Ninh Hạc còn ở đây, mở miệng nói trắng ra.

Loại chuyện này giới giải trí cũng không hiếm thấy, Cố Lịch nguyện tự mình mang một tiểu tân nhân không danh không tiếng, đã nói lên người này đối với hắn quan hệ không bình thường.

Trừ bỏ tân hoan, Lưu Vận thật đúng là không nghĩ ra mặt khác quan hệ.

“Không phải.” Cố Lịch thực mau trả lời.

Loại chuyện này không thể làm người khác hiểu lầm, rốt cuộc hắn muốn cùng các nam chính hài hòa ở chung, sao có khả năng thiếu đạo đức đoạt lão bà người khác chứ?

Ninh Hạc nghe được Cố Lịch quả quyết trả lời, trong mắt xẹt qua thần sắc khác thường.

Lưu Vận cũng lười nói nhiều, ngoài miệng nói “Không phải”, cuối cùng biến thành “Đúng vậy” nàng đã thấy nhiều lần.

Nàng nhìn về phía Ninh Hạc, “Vậy… Ninh Hạc đúng không, như thế nào, hợp đồng có vấn đề không?”

Ninh Hạc nâng lên mặt, “Không có.”

“Vậy ký đi.” Nàng đem bút đưa cho Ninh Hạc, Ninh Hạc thực mau liền đem tên ký xuống.

Lưu Vận tiếp nhận hợp đồng, nhìn trên giấy hai chữ “Ninh Hạc”thanh tú, nàng đột nhiên nghĩ tới cái gì, lấy ra di động của mình.

“Từ hôm nay trở đi cậu chính là nghệ sĩ của Sao Trời, vì để ngừa vạn nhất, cậu thêm WeChat của chị đi, nếu đến lúc đó tiểu Lịch đổi ý, chị cho cậu an bài người đại diện mới.”

Cố Lịch biết Lưu Vận đang nói móc chính mình cả thèm chóng chán, hắn cười cười không nói lời nào.

Ninh Hạc ngoan ngoãn móc di động ra, mở ra WeChat, quét mã QR của Lưu Vận, gửi đi lời mời kết bạn.

“Được rồi.”

“Được, không còn việc gì nữa.” Lưu Vận nói: “Các ngươi có thể đi về.”

“Chúng em đi đây, có rảnh lại mời chị ăn cơm.” Cố Lịch đi đến bên người Ninh Hạc, vỗ vỗ hắn, “Đi thôi.”

Nhìn bóng dáng hai người rời đi, Lưu Vận trong mắt hiện lên thích thú.

Nàng vừa rồi thấy được tiểu tử kia liếc nhìn Cố Lịch, nhưng mà Cố Lịch phản ứng lãnh đạm…

Hừ, cứ chờ xem.

Mà bên kia Cố Lịch cùng Ninh Hạc vừa ra khỏi công ty, vừa đến cửa lại ngoài ý muốn gặp được một người.

Mạnh Thanh Ngự!