Chương 3-2: Mạnh Thanh Ngự

Cố Lịch nhìn chén rượu chứa đầy chất lỏng, lông mày nhíu nhíu, chậm chạp không chịu bưng lên.

Hơi cồn tác dụng chậm rãi, hiện tại hắn còn chưa tỉnh rượu, giờ uống thêm một ly xuống bụng, cả người phỏng chừng không chịu được.

“Tôi uống không nổi nữa, các người uống đi.” Cố Lịch lắc lắc đầu.

Hiện tại hắn còn choáng váng đâu.

Những người khác cũng không cưỡng bách hắn. Bởi vì thoạt nhìn Cố Lịch chính là bộ dạng một con ma men, mặt đỏ bừng, mồm miệng nói chuyện không rõ, giống như giây tiếp theo liền phải ngủ rồi.

Ba nam nhân ở một bên thảo luận việc nhà, con ngươi Cố Lịch hơi khép, dựa vào trên sô pha nghỉ ngơi.

Nói thật hắn rất muốn nhanh nhanh trở về, bởi vì hắn phát hiện ánh mắt Mạnh Thanh Ngự thường thường dừng lại trên người hắn.

Cặp mắt hồ ly quá mỹ lệ, nhưng ánh nhìn hắn như muốn đâm xuyên người Cố Lịch.

Vì không quá muốn để ý đến Mạnh Thanh Ngự, Cố Lịch nghiêng thân mình, mặt hướng tới chỗ Hứa Diệc ngồi. Hắn gối đầu lên đệm lưng mềm mại, nửa lỗ tai nghe ba người nói chuyện.

Những người khác nói không nhiều lắm, đều là Vương Mân một người thao thao bất tuyệt. Cố Lịch nghe có chút mệt rã rời, ý thức dần dần mơ hồ, nghiêng đầu mơ màng ngủ mất.

Ngay khi hắn giật tỉnh lại, vẫn đang ở ghế lô, nhưng xung quanh rất an tĩnh, cả phòng dường như chỉ còn lại hắn một người.

Ý thức còn chưa tỉnh táo, Cố Lịch mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, lúc này mới chú ý tới thì ra bên cạnh hắn còn ngồi một người, hắn theo bản năng liền cho rằng là Hứa Diệc.

“Hứa Diệc, mấy giờ rồi? Bọn họ đâu?” Cố Lịch hỏi.

“Tôi không phải Hứa Diệc.” Một thanh âm thanh lãnh vang lên. Xác thực không phải thanh âm Hứa Diệc, nhưng nghe có vài phần quen tai.

Cố Lịch lúc này mới vực dậy lên tinh thần, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh. Không xem không quan trọng, này vừa thấy cả người Cố Lịch đều không tốt.

Thao! Mạnh Thanh Ngự!

Cố Lịch giật mình, nháy mắt thanh tỉnh. Hắn nhanh chóng ngồi thẳng thân mình, thoáng chốc kéo ra khoảng cách hai người.

“Những người khác đâu?”

“Ghế lô cách vách.”

“Anh không đi?”

Mạnh Thanh Ngự đang cúi đầu chơi di động nâng mặt lên, lạnh nhạt liếc mắt nhìn Cố Lịch, phảng phất biểu lộ Cố Lịch đang nói lời vô ích gì vậy.

Cố Lịch hậu tri bất giác mới phản ứng lại, chính mình xác thật là nói lời vô ích.

Người ta Mạnh Thanh Ngự hiện tại chính là ảnh đế, nửa đêm xuất hiện ở quán bar, nếu như bị tuồn ra ngoài, không biết ngày hôm sau lại xuất hiện hot search gì đây.

Vì phòng ngừa chính mình lại nói nói bậy, Cố Lịch quyết định câm miệng.

Hắn từ trong túi lấy ra di động, phát hiện WeChat có nhắc nhở một tin nhắn mới.

Vừa click mở thấy là một tin nhắn xin làm bạn tốt.

Đối phương giao diện tên là: Bạch Hạc

Nghĩ cũng không cần nghĩ liền biết đây là Ninh Hạc.

Cố Lịch lại đau đầu, thật muốn cự tuyệt a… Nhưng đối phương đã gửi rất nhiều tin nhắn xin làm bạn bè, lần này là lần thứ ba, nhìn lại có chút băn khoăn.

Cố Lịch cuối cùng vẫn là có chút mềm lòng đồng ý. Cùng lắm thì, bỏ qua không để ý tới hắn là được.

Hắn bên này mới vừa đồng ý, Ninh Hạc bên kia lập tức liền phát tới tin tức.

Bạch Hạc: Ngài còn nhớ rõ tôi không? Hôm nay cảm ơn sự hỗ trợ của ngài!

Cố Lịch: Nhớ rõ.

Đáp trở về một câu, Cố Lịch lập tức thoát hộp tin nhắn chung với Ninh Hạc, nhắn cho Hứa Diệc một cái thông báo, để hắn chạy nhanh qua đưa chính mình trở về.

“Hứa Diệc đã trở về.”

Mạnh Thanh Ngự không biết từ khi nào đã sấn tới đây, tầm mắt nhìn chằm chằm màn hình di động Cố Lịch, từ tốn nói.

“Mợ nội nó!” Cố Lịch hoảng sợ, di động thiếu chút nữa ném vỡ trên mặt đất, “Anh sao không phát ra một chút động tĩnh nào, dọa chết người.”

Mạnh Thanh Ngự không để ý đến hắn, ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên màn hình di động Cố Lịch, đuôi lông mày hơi nhếch: “Cái tên Bạch Hạc này là ai? Còn gửi tin nhắn cho cậu .”

Trong lòng nhảy dựng, Cố Lịch đen mặt đem màn hình điện thoại tắt đi, “Liên quan gì đến anh.”

“Hừ, đúng.” Thấy không có gì xem nữa, Mạnh Thanh Ngự một lần nữa dựa vào sô pha, đầu ngón tay nâng nhẹ cằm, thấp giọng lẩm bẩm: “Xác thật chuyện không liên quan đến tôi.”

Di động lại vang lên tiếng nhắc nhở tin nhắn, là Hứa Diệc nhắn tới.

Hứa Diệc: Lịch ca, em đã đi rồi, Ngự ca nói chốc lát đưa anh về nhà.

Cố Lịch:???

Gia hỏa Hứa Diệc này, bán đồng đội rồi?

Hứa Diệc: Là Ngự ca chủ động đưa ra đề nghị, ảnh còn nói em đi trước. Hai người trung gian có phải hay không có gì hiểu lầm?

Hứa Diệc: Lúc nãy thời điểm anh ngủ, tên miệng rộng Vương Mân nói lỡ miệng, sau đó em liền nhân cơ hội hỏi Ngự ca, ảnh nói không có tân hoan a. Anh có phải hay không hiểu lầm?

Cố Lịch thuận tay tắt màn hình, thở dài trầm trọng.

Hắn hướng Mạnh Thanh Ngự chỗ ngồi quay đầu, thiếu chút nữa liền hôn tới một khuôn mặt gần sát trong gang tấc.

Mạnh Thanh Ngự tên này không biết từ lúc nào lại thò qua nhìn lén!

“Anh có phải hay không có tật xấu?” Cố Lịch không thể nhịn được nữa.

“Tôi chỉ nhìn xem một chút.” Mạnh Thanh Ngự bình tĩnh nói.

“Anh đây là xâm phạm quyền riêng tư người khác!”

“Ấy.”

Mạnh Thanh Ngự giơ tay chỉ chỉ di động Cố Lịch, “Lại có người gửi tin nhắn cho cậu.”

Cố Lịch hít sâu một hơi, đặt điện thoại di động ở một bên, trong lòng thầm nghĩ trước không cùng hắn so đo, còn có việc quan trọng.

Sau đó hắn ngước mắt nhìn Mạnh Thanh Ngự: “Anh nói muốn đưa tôi trở về?”

“Đúng.” Mạnh Thanh Ngự gật đầu.

“Vậy đi thôi.”

Cố Lịch cầm lấy di động cùng chính mình cùng áo khoác, xoay người ra khỏi ghế lô, thực mau Mạnh Thanh Ngự liền đi theo.

Tuy rằng không biết gia hỏa Mạnh Thanh Ngự này có chủ ý gì, nhưng Cố Lịch uống quá nhiều rượu không thể lái xe quay về, hắn lại không muốn qua đêm ở ghế lô, có tài xế miễn phí sao lại không cần.

Xe chạy ở trên đường lớn, thành thị đêm khuya không có quá ồn ào náo động, an tĩnh ngoài ý muốn.

Cố Lịch ngồi ở ghế phụ, nghiêng đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.

“Cố Lịch, cậu mấy ngày nay sao không có tìm tôi?”

Bên trong xe vang lên tiếng nói của Mạnh Thanh Ngự, Cố Lịch nghe được giọng nói liền nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc lái xe của nam nhân bộ dáng hết sức hấp dẫn người.

Trong lòng hơi động, bỗng dưng như có dòng điện rất nhỏ nhè nhẹ chạy qua cơ thể, Cố Lịch không được tự nhiên mà thu lại tầm mắt.

“Tìm anh làm gì?”

Nói thật, diện mạo Mạnh Thanh Ngự rất đúng sở thích ăn uống của Cố Lịch. Hắn luôn luôn thích mỹ nhân yêu nghiệt.

Nhưng tưởng tượng đến mỹ nhân này cuối cùng đem nguyên chủ tống vào ngục giam, trong óc hắn một chút kiều diễm này nháy mắt biến mất.

Mỹ nhân rắn rết không chạm vào được.

Tựa hồ nghĩ tới cái gì, thanh âm Mạnh Thanh Ngự mang theo một tia ý vị thâm trường, “Tôi mới vừa nghe Vương Mân nói, cậu không phải…”

“Thích tôi sao?”