Chương 11

- Anh... anh Hai... em... em... giỡn chơi thôi mà! Anh đi lâu quá mới về em nhớ anh Hai quá nên mới giỡn như vậy! Chứ em nào dám kêu anh thằng này thằng nọ chứ! Ha ha ha...

Quạc... quạc... quạc...

Dường như có một bày quạ vừa bay qua.

Cô ta lập tức thay đổi thái độ chuyển 180°, ôm chân Lưu Vương Thành nịnh nọt. Mọi người xung quanh, thậm chí cả Lưu Vương Thành cũng đều cảm thấy cô ta giống như có cái đuôi phía sau đang vẫy vẫy vậy. Tất cả người có mặt ở đây không hẹn mà cùng chung một ý nghĩ: "Ai tên Chó mới đúng đây?"

Chợt, tài xế trong xe bước ra, đi lại gần Lưu Vương Thành hỏi.

- Ông chủ! Đồ đạc có mang vào không ạ?

Tất cả đều trợn tròn mắt, kinh ngạc.

- Hả? Ông chủ?

Lưu Vương Thành cũng lười để ý đến họ, phất tay bảo tài xế.

- Mang vào!

Rồi ngang nhiên đi thẳng vào trong nhà.

Bây giờ thì ngay cả một kẻ ngốc, cũng có thể đoán biết được ai mới là chủ nhân chiếc xe ô tô đó rồi. Mấy mẹ con bà Lanh, trừ bé Thi và mấy đứa nhỏ còn ngây thơ thì bà Lanh và hai đứa mập đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi hối hận đến ruột gan cồn cào.

Lưu Vương Thành vừa bước vào trong nhà thì Kiều Thư... khụ... tên con nhỏ mập hồi nãy, vội vàng kéo chiếc ghế dựa bằng nhựa ra cho Lưu Vương Thành. Miệng cười tươi rối.

- Anh Hai! Ngồi đây nè! Để em rót trà cho anh uống há!

Vương Tuấn, tên mập bị Lưu Vương Thành đánh hồi nãy, cũng không chịu thua kém vội chạy lấy cây quạt, cũng chân chó nịnh nọt.

- Để em quạt cho anh Hai mát nha!

Nếu có Phi Long ở đây chắc chắn hắn sẽ trợn trắng mắt, tặng cho hai người này một ngón tay cái. Mới vừa chửi mắn người ta chẳng còn một chổ, quay lại đã nịnh nọt, hầu hạ người ta, chỉ kém còn đội lên đầu đi lòng vòng nữa mà thôi. Giờ thì hiểu sao hai người này được bà Lanh cưng nhất nhà, cũng mập nhất nhà và được cung phụng đầy đủ nhất nhà rồi.

Tuy nhiên, Lưu Vương Thành thì cũng chẳng để tâm gì đến họ cả. Là một nhϊếp chính vương, chỉ kém một bước nữa là sẽ trở thành hoàng đế thì hạng người nào mà hắn chẳng gặp qua. Đối với hai người này nếu không vì nguyên chủ, hắn còn chẳng thèm liếc nhìn.

Hắn lạnh lùng hỏi.

- Cha đâu?

Bà Lanh nhanh miệng đáp.

- Cha mày đi lên nhà bà Hai Nguyệt mượn tiền. Hổm rày trời mưa nhà dột...

- Thôi được rồi! _ Lưu Vương Thành cắt lời.

Hắn chỉ muốn biết cha nguyên chủ là ông Minh đi đâu, còn vì nguyên nhân gì thì hắn không cần biết.

Bà Lanh bị cắt lời trong lòng vô cùng không được vui. Nếu như là lúc trước thì bà đã mắn cho Lưu Vương Thành một trận rồi. Nhưng bây giờ thì đã khác, Lưu Vương Thành đã không còn là Lưu Vương Thành của trước kia nữa. Hắn đã không còn hiền lành, khù khờ, ngoan ngoãn chỉ biết vâng lời, bà bảo sao thì làm vậy. Bây giờ, hắn hung dữ, lạnh lùng, vô tình, hơn nữa còn là một ông chủ. Mặc dù bà không biết hắn làm gì mà trở nên giàu có như vậy nhưng bà biết hắn hiện giờ không thể đắt tội. Nếu làm hắn tức giận, hắn bỏ đi luôn không về nữa thì lấy ai cung cấp tiền cho bà nữa đây.

Bà Lanh có bảy người con; hai gái, năm trai. Đứa lớn nhất là Lưu Vương Thành hay còn gọi là Chó Lớn, đứa nhỏ nhất tên là Lưu Vương Anh hay còn gọi Chó Nhỏ. Trong bảy người con, Lưu Vương Thành là đứa giỏi giang, siêng năng nhất, biết nghĩ cho gia đình nhất nhưng cũng là đứa bà ghét nhất.

Ngược lại, hai đứa Lưu Kiều Thư và Lưu Vương Tuấn, là hai đứa làm biếng nhớt thây, tối ngày chỉ biết ăn no rồi ngủ, không thì đi chơi, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình; vậy mà lại được bà cưng yêu nhất nhà, cái gì tốt nhất cũng dành cho chúng. Đơn giản là vì bà Lanh rất mê tín, thầy coi hai đứa hợp mệnh với bà, sau này bà nhờ hai đứa nó nên bà mới cưng.

Còn Lưu Vương Thành thì không những khắc bà, mà sau này còn phá của nữa nên bà mới ghét. Nhưng sao bà ta không nghĩ bà ta có của gì đâu để mà phá nhỉ? Thật buồn thay cho cái gọi là tình mẹ mênh mông như biển Thái Bình. Con do chính mình mang nặng đẻ đau sinh ra mà đứa thì thương, đứa thì ghét. Vậy tại sao bà ta lại không bóp chết nguyên chủ khi còn trong bụng đi, để sinh ra rồi nhẫn tâm hành hạ ghét bỏ như thế?

Lưu Vương Thành nghĩ mà cay đắng thay cho nguyên chủ và cũng cay đắng cho chính mình. Kiếp trước, hắn vừa sinh ra thì mẫu phi qua đời, phụ hoàng thì không quan tâm. Hắn lớn lên trong sự chèn ép, ức hϊếp và những mưu đồ tranh đoạt chốn thâm cung. Hắn vất vả lắm mới có thể sống sót, đồng thời gây dựng sự nghiệp cho chính mình. Nếu không phải hắn đi sai một bước, có lẽ bây giờ hắn đã trở thành hoàng đế cửu ngủ chí tôn. Còn kiếp này, hắn so với kiếp trước cũng không khác cho lắm. Có cha mẹ, anh em nhưng cũng như là không có vậy. Cõ lẽ, hắn đúng là vô duyên với hai chữ "tình thân" rồi.

........

Lạc bước cô đơn giữa dòng đời

Người thân bên cạnh lại cách xa

Nỗi lòng đau xót nào ai thấu

Nếu đã vô duyên há cưỡng cầu.