Chương 14

Bà Lanh đứng bên cạnh nghe ông nói câu này thì vui mừng. Xưa nay Lưu Vương Thành nghe lời ông Minh nhất, ông ấy đã lên tiếng thì bà nghĩ chắc chắn Lưu Vương Thành sẽ phải đưa tất cả tiền của ra cho bà thôi. Tuy nhiên, bà vui mừng quá sớm rồi. Bởi vì, Lưu Vương Thành đã lên tiếng.

- Làm đàn ông đúng là nên có trách nhiệm với gia đình! Nhưng mà nếu gia đình ấy xem mình chỉ là một công cụ kiếm tiền. Sống chết cũng không quan tâm. Vậy thì con hỏi cha nên có trách nhiệm hay không?

Bà Lanh xanh mặt, định lên tiếng nhưng đột nhiên thấy ánh mắt sát thần của Lưu Vương Thành thì nín luôn. Lưu Vương Thành lần này về thật đáng sợ.

Ông Minh lại mở mắt ra nhìn Lưu Vương Thành. Chưa kịp nói gì thì Lưu Vương Thành lại nói.

- Cha có biết tại sao tôi lại trở nên giàu có không?

Tất cả đều ngẩn ngơ, đúng là họ không biết vì sao Lưu Vương Thành lại đột nhiên trở nên giàu có như vậy. Mọi ánh mắt trong nhà đều dồn về phía hắn, kể cả ông Minh cũng nhìn hắn đầy thắc mắc. Hắn lạnh lùng nói.

- Tôi được người ta nhận làm con nuôi.

Mẹ con bà Lanh đều thở phào, tưởng hắn cướp của gϊếŧ người gì thì họ còn sợ chứ được nhận làm con nuôi là chuyện tốt mà. Duy chỉ có ông Minh là thấy có điều không ổn. Ông cố gượng dậy hỏi.

- Tại sao họ lại nhận mày làm con nuôi được? Họ cần gì ở mày?

Bà Lanh vội đỡ ông, vỗ vỗ lưng nói.

- Ông à! Bình tĩnh lại đi! Ông quên là ông mới bị tăng huyết áp sao? Nó được người ta nhận làm con nuôi là chuyện tốt mà. Ông không thấy nó đã trở thành ông chủ, còn đi xe hơi, có tài xế đi theo nữa đó sao? Tôi thấy hổng ấy ông kêu nó dẫn con Kiều Thư với thằng Vương Tuấn lên làm con nuôi người ta luôn đi...

Kiều Thư và Vương Tuấn nghe nói như vậy thì vô cùng vui mừng, cùng hô.

- Dạ... dạ! Con cũng muốn làm con nuôi người ta...

Ông Minh tức giận quát.

- Tụi bây im đi!

Hai đứa lập tức nín thinh. Ông quay sang bà Lanh.

- Còn bà nữa! Biết cái gì? Bà thấy con bà có cái gì mà người ta có thể để mắt tới chứ? Cần sắc không sắc, cần tài không tài! Khi khổng khi không người ta lại nhận nó làm con nuôi, còn cho nó trở thành ông chủ, đi xe hơi, có kẻ hầu người hạ, bà thấy trên đời tự nhiên có chuyện tốt như vậy à?

Bà Lanh không cho là đúng, nói.

- Thì biết đâu người ta thấy nó vừa mắt thì sao? Tôi mặc kệ miễn sao tụi nó giàu có là được. Con mình giàu thì tôi với ông không phải cũng giàu lên sao?

Ông Minh lại muốn lên huyết áp nữa. Lưu Vương Thành thấy vậy bèn lên tiếng.

- Cha nói đúng đó! Không phải tự nhiên họ nhận tôi làm con nuôi. Cho tôi sống trong vinh hoa phú quý. Mà đúng là họ có điều kiện!

Hắn thấy ông Minh như vậy, cảm xúc trong lòng lại đau xót. Dĩ nhiên, đó chính là cảm xúc của nguyên chủ chứ không phải hắn. Xưa nay hắn vốn máu lạnh vô tình, chính vì thế mà trên giang hồ gọi mới hắn là Tu La vương. Một người như hắn lấy đâu ra mà biết đau lòng chứ.

Ông Minh nhìn hắn.

- Điều kiện gì?

Tất cả mọi người trong nhà đều nhìn chần chầm vào hắn. Lưu Vương Thành thản nhiên đáp.

- Thử thuốc!

Ông Minh lại hỏi.

- Thử thuốc gì?

Hắn nhún vai, cà lơ phất phơ nói.

- Xem như là thuốc độc đi!

Tất cả đều kinh ngạc.

- Cái gì? Thuốc độc?

Bé Thi chạy lại ôm hắn, khóc lên.

- Vậy... vậy có phải anh Hai sẽ chết phải không?

Lưu Vương Thành cố nén cảm xúc muốn đẩy cô bé ra ngay lập tức. Tuy hắn thích cô bé này nhưng xin lỗi, cái thói quen không muốn ai đυ.ng vào người của hắn, từ kiếp trước nó đi theo đến kiếp này luôn rồi. Nếu là kiếp trước, khi cô bé vừa ôm chầm hắn như thế, chắc chắn hắn đã làm cô bé bị thương hoặc mất mạng cũng nên. Chịu được như vầy xem như hắn đã giỏi lắm rồi.

Hắn cố nhẹ nhàng gỡ tay cô bé ra, nặn ra nụ cười được cho là ôn hòa nhất, nói.

- Ừ! Có lẽ anh Hai sẽ không còn về với bé Thi nữa!

Hắn bổ sung trong lòng: "Đúng là anh Hai em vĩnh viễn đã ra đi rồi!"

Bé Thi rưng rưng nước mắt, muốn khóc òa lên nhưng Lưu Vương Thành đã kịp ngăn.

- Không được khóc! Anh Hai ghét nhất là trẻ con hay khóc!

Giọng của hắn có phần hơi dữ dằn cũng khiến bé Thi sợ hãi. Nhưng nó nghĩ là do anh Hai cố tình làm ra vẽ như vậy, để nó khỏi khóc thôi. Chứ nào đâu biết hắn đúng là rất chán ghét ai khóc trước mặt hắn. Tuy vậy, bé Thi lại cố gắng nhịn lại để anh Hai mình được vui. Nếu như nó cười anh nó sẽ sống thì nó sẽ cười.

- Dạ... em... em không khóc... em... em... đang cười mà. Hì... hì..

"Cười mà còn khó coi hơn khóc!" Đó chính là suy nghĩ của Lưu Vương Thành.

Tuy nhiên, có người lại không có cái tâm, cái tình.

- Nếu anh Hai thử thuốc mà chết thì bây giờ anh Hai có bao nhiêu tiền cũng nên đem ra cho tụi em hết đi. Chứ chết rồi thì đâu có xài được!

Lại một người nữa lên tiếng.

- Chị Ba nói đúng đó! Anh có bao nhiêu tiền thì nên đem cho tụi em hết đi. À! Còn chiếc xe đó anh Hai cho em nha!

Bà Lanh nghe có lý, cũng lên tiếng.

- Con Thư với thằng Tuấn nói cũng có lý. Nếu mày chết rồi thì cũng đâu có xài tiền được...

- Im hết đi!

Ông Minh tức giận quát lên, mặt đỏ ngầu nhìn vô cùng đáng sợ khiến ba mẹ con bà Lanh im phăng phắt. Chắc do thuốc còn tác dụng nên ông Minh dù rất giận dữ nhưng huyết áp cũng không có tăng. Ông nói.

- Không lẽ trong mắt bà ngoài tiền ra thì không còn tình cảm gì sao? Nó cũng là con của bà mang thai chín tháng mười ngày đẻ ra mà...

Bà Lanh tỉnh bơ đáp.

- Nhưng thầy coi sau này nó sẽ khắc chết hai vợ chồng mình còn phá của nữa. Cho nên...

- Cho nên dù nó có chết cũng được phải không?

Ông Minh đau xót nhìn bà Lanh nói.

- Bà nói nó khắc chết tôi với bà vậy tôi hỏi bà... hai mươi mấy năm nay tôi với bà có bị gì không? Bà nói nó phá của vậy ai bao nhiêu năm nay đem tiền về cho bà? Từ đó tới giờ nó có xin xỏ bà đồng nào không? Còn hai đứa mà bà cưng như ngọc như vàng đó, bà thấy chúng nó đã cho bà cắt nào chưa? Bấy lâu nay tôi không thèm nói bởi vì tôi nghĩ không ai thương con bằng mẹ, dù bà có mê tín thế nào cũng không thể nào bỏ con mình được. Thế nhưng... tôi không ngờ bà lại độc ác như vậy... muốn có tiền mà sẵn sàng đẩy con mình vào chổ chết. Bà có còn là con người không?

Rồi ông quay sang nói với Lưu Vương Thành.

- Mày đem trả lại tất cả những gì người ta đã cho mày đi! Tao thà chịu nghèo chứ tao không muốn con tao vì mấy đồng tiền mà phải bỏ mạng.

Bé Thi cũng vội lên tiếng.

- Đúng rồi đó anh Hai! Em cũng không cần quà của anh cho em. Anh trở về đi! Em không muốn anh hai thử thuốc độc gì đó đâu.

Ba mẹ con bà Lanh vẫn còn chưa cam tâm, không hẹn mà cùng hô lên một lượt.

- Ông...

- Cha...

Thế nhưng, ông Minh nào để họ nói. Ông cũng thừa biết họ muốn nói gì. Quả thật họ làm cho ông quá thất vọng rồi.

- Im hết đi! Tôi biết các người muốn nói gì. Nếu các người còn muốn thằng Chó Lớn đi chết thì tôi sẽ dẫn nó, con Thi, thằng Tèo, thằng Tý, thằng Chó Nhỏ rời khỏi nhà, vĩnh viễn không trở về, để cho ba mẹ con bà tự lo thân đi.

Nghe ông nói vậy, ba mẹ con bà Lanh đều hốt hoảng. Ông mà bỏ đi thì ai làm nuôi họ đây? Bà Lanh lập tức thay đổi thái độ.

- Được rồi! Được rồi! Ông nói sao thì mẹ con tôi nghe vậy! Ông đừng có dẫn con bỏ đi. Ông mà bỏ đi tôi biết sống làm sao đây...

Lưu Vương Thành nãy giờ đứng một bên xem kịch, không khỏi tội nghiệp cho ông Minh. Có một bà vợ như vậy cũng thật đáng thương. Có lẽ, nếu ông ấy không quá có trách nhiệm, cái gì cũng gánh trên vai thì bà Lanh chắc cũng không ỷ lại như vậy. Nhưng bà Lanh có được một người chồng như ông Minh cũng là phúc ba đời.

.................

Vợ chồng là duyên nợ ba sinh

Chỉ duyên không nợ cũng không vợ chồng

Chồng nợ vợ hay vợ nợ chồng?

Có nợ kiếp trước, kiếp này phải mang.