Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Ác Tìm Đến Rồi!

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Đúng vậy! Em mãi mãi là đứa trẻ không bao giờ lớn!

Lưu Vương Thành khựng lại. Hình ảnh ngày nào chợt hiện về, khi hắn và tiểu sư muội lần đầu gặp nhau. Lúc đó, hắn biết nàng là tiểu sư muội Linh Miêu Đồng Nữ nhưng nàng lại không biết hắn là ai. Hắn đóng giả một tên công tử phong lưu cố tình trêu chọc nàng chủ yếu để tiếp cận. Thấy nàng đang cầm một xâu mức vừa đi trên đường phố vừa ăn, hắn lập tức giật lấy xâu mức của nàng.

- Cô nương! Cho ta nhé!

Hắn tưởng nàng sẽ tức giận, lập tức mắn hắn; nhưng không, nàng lại nói.

- Người lớn không nên ăn mức ngọt, để trẻ con ăn là được rồi!

- Ồ! Vậy nàng là trẻ con à?

- Đúng vậy! Ta mãi mãi là đứa trẻ không bao giờ lớn!

Liệu Thu Sương có đúng là tiểu sư muội của hắn không? Không lẽ nàng cũng xuyên qua như hắn hay chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên? Rất nhiều câu hỏi đặt ra trong đầu khiến hắn bị thất thần một lúc. Chợt một tiếng gọi làm hắn bừng tỉnh.

- Anh Hai... anh Hai...

- Ơ... chuyện gì?

Bé Thi nghi vấn nhìn hắn hỏi.

- Anh Hai sao vậy? Bà Hai hỏi sao anh không trả lời? Anh không được khỏe chổ nào hả?

Hắn giật mình vội vàng xin lỗi bà Hai.

- Ơ... cháu xin lỗi bà Hai ạ! Vừa nãy cháu đang nghĩ đến vài chuyện quan trọng nên không nghe bà Hai hỏi ạ!

Bà Hai lắc đầu cười nói.

- Bây đang nghĩ chuyện gì mà hồn vía bay lên mây hết vậy?

Thu Sương tiếp lời.

- Hay... anh Hai đang nghĩ tới cô nào hả?

Lưu Vương Thành vội vàng xua tay.

- A... không... không... không có! Anh thề là anh không nghĩ tới cô nào hết...

Thu Sương cười khúc khích.

- Hi hi hi... em nói giỡn thôi! Anh Hai làm gì khẩn trương vậy? Không lẽ... anh có tật giật mình hả?

Lưu Vương Thành lấy lại bình tĩnh lườm cô.

- Giật mình cái đầu em á!

Hắn lập tức nói sang chuyện khác.

- À... mà bà Hai vừa rồi hỏi cháu chuyện gì ạ?

Bà Hai cười nói.

- Tao hỏi bây chừng nào thì cưới vợ đây?

Hắn đáp.

- Dạ! Cháu chưa nghĩ tới chuyện đó!

- Sao mà chưa được! Hai mươi mấy tuổi rồi còn gì, cũng nên lo chuyện thành gia lập thất đi thôi.

Hắn nhanh chóng vịnh ra cái cớ.

- Dạ... cháu định khi nào sự nghiệp vững vàng rồi mới tính. Hiện tại cha mẹ cháu còn khó khăn, mấy em thì còn nhỏ. Nếu cháu cưới vợ về không lẽ để người ta húp cháo với cháu hay sao ạ? Với lại đời bây giờ mấy ai chịu lấy chồng nghèo đâu!

Thu Sương lập tức lên tiếng.

- Ủa? Không phải anh Hai đã giàu rồi sao? Còn đi xe hơi, có tài xế riêng nữa mà?

Câu hỏi này bé Thi đột nhiên nhanh miệng đáp.

- Không phải đâu chị Sương! Anh Hai em là do chịu đồng ý thử thuốc độc cho người ta, người ta mới nhận anh làm con nuôi rồi cung phụng này nọ đó. Mai mốt anh Hai không chịu nữa thì cũng sẽ bị lấy lại rồi trở lại như hồi đó thôi.

Thu Sương và bà Hai đều kinh ngạc.

- Hả? Thử thuốc độc?

Lưu Vương Thành vội vàng xua tay.

- A... không phải như vậy đâu...

Bé Thi ngạc nhiên hỏi.

- Hả? Không phải ở nhà anh đã nói như vậy sao?

Hắn vờ mắn bé Thi.
« Chương TrướcChương Tiếp »