Chương 18

- Sao hôm nay em nhiều chuyện quá vậy! Em có biết chuyện gì nên nói chuyện gì không nên nói không? Lần sau đừng hòng anh dẫn em đi đâu.

Cô bé rưng rưng nước mắt cúi đầu.

- Em... em xin lỗi...

Bà Hai liền lên tiếng.

- Bây đừng la em nó tội nghiệp! Nó chỉ nói sự thật thôi! Còn bây nữa! Muốn kiếm tiền thì đâu phải có một cách mắc cái gì mà đem tính mạng ra đùa.

Lưu Vương Thành thành thật nói.

- Dạ... thật ra ở nhà cháu chỉ đùa với mấy đứa em thôi. Bé Thi ngây thơ nên mới tin là thật. Chứ không có chuyện đó đâu ạ!

Bà Hai bán tín bán nghi.

- Vậy bây giải thích tại sao bây lại mau giàu như vậy chứ?

Lưu Vương Thành cười ha ha nói dói không đỏ mặt.

- Ha ha ha... cháu thuê thôi! Cháu định về như vậy cho nở mặt với bà con hàng xóm đó mà. Với lại như vậy mới có... khụ... con gái để ý tới cháu chứ! Ha ha ha...

Bé Thi thắc mắc nhìn hắn định nói gì thì Lưu Vương Thành lườm cô bé khiến cô bé lập tức nín thinh.

Cử chỉ của hai anh em lọt vào mắt hai bà cháu Thu Sương. Cô nhíu mày suy nghĩ.

"Không lẽ kiếp trước là anh Lớn do thử thuốc mà chết chứ không phải bệnh chết ư? Nhưng nếu vậy tại sao nhà bác ba Minh sau khi ảnh chết vẫn nghèo?"

Chợt bà Hai thở dài lên tiếng.

- Haiii... tao coi bây như con cháu trong nhà nên mới nói đó nghen. Bây có buồn giận thì tao cũng chịu. Bây đừng có ngu mà đem tính mạng ra đùa. Bây giờ bây có chết đem tiền muôn bạc vạn về thì cũng bay thôi. Mẹ bây đâu phải như người ta đâu mà biết lo. Có tiền thì nó sẽ cung phụng cho hai đứa quỷ đó để nó ăn xài phung phí rồi nghèo lại hoàn nghèo thôi con.

..................

Chiều xuống lá vàng rơi trước ngõ

Chợt thấy lòng đau xót nhớ quê hương

Nhớ người thân, nhớ bè bạn, nhớ đồng lúa vàng

Nhớ bà ngoại lưng còng tóc bạc

Đêm về kể chuyện cổ tích cho cháu nghe

Ru cháu ngủ trong vòng tay âu yếm

Đưa cháu vào giấc mộng đẹp thiên thần

Nay còn đâu cái thời thân thương đó

Đã xa rồi thời thơ ấu mãi không quên.