Chương 21

- Cảm ơn em!

Thu Ba hỏi Lưu Vương Thành.

- Anh Hai với bé Thi qua chơi lâu chưa ạ?

Lưu Vương Thành đáp.

- Anh em anh qua chơi cũng được một lúc rồi.

Chợt hắn nói một câu.

- Trăng ngàn năm vẫn tròn rồi khuyết.

Thu Ba, Phi Long, bé Thi đều chấm hỏi đầy đầu, không hiểu Lưu Vương Thành đang nói cái gì. Còn Thu Sương chợt giật mình khi nghe câu này nhưng cô đã nhanh chóng trở lại bình thường. Tuy nhiên, biểu hiện khác lạ của cô đã bị lọt vào mắt Lưu Vương Thành, dù cô có phản ứng nhanh nhẹn nhưng với một kẻ đã tung hoành ngang dọc trong triều đình lẫn chốn giang hồ như hắn thì cô hãy còn chậm lắm.

Thu Ba thắc mắc hỏi.

- Anh Hai Lớn vừa rồi nói cái gì vậy ạ?

Lưu Vương Thành mỉm cười, thản nhiên đáp.

- Không có gì cả! Ý anh là lâu rồi mới lại về quê gặp hai chị em của em thì thấy hai em cũng không thay đổi, vẫn xinh như ngày nào.

Phi Long liền phản bác.

- Ai nói hai chị em Thu Ba vẫn xinh như ngày nào chứ? Phải nói là càng ngày càng xinh đẹp.

Lưu Vương Thành nhướng mày, gật đầu.

- Ừm! Vẫn là anh Long nhà mình biết cách ăn nói. Tại hạ bái phục.

Phi Long hất cằm.

- Chứ sao? Mày không xem coi tao là ai à? Hứ!

Lưu Vương Thành đáp lại.

- Tao biết mày là thằng Long bán lựu đạn rồi! Khỏi khoe!

Phi Long trừng mắt.

- Cái thằng mắc dịch này...

Ha ha ha...

Mọi người cười rộ lên, duy chỉ có Thu Sương và Lưu Vương Thành là bên ngoài miệng thì cười nhưng bên trong thì đang nghĩ chuyện khác.

"Sao anh Hai Lớn lại biết câu thơ này nhỉ? Đây chính là câu thơ trong bài thơ nhập môn mà sư phụ đã dạy mà. Chỉ có người trong sư môn mới biết thôi. Không lẽ anh Hai Lớn là người trong sư môn xuyên tới đây? Nhưng trong sư môn ngoài sư phụ, sư tỷ và mình ra thì chỉ còn có Lưu Vương Thành là biết bài thơ này..."

Nghĩ tới Lưu Vương Thành, Thu Sương lập tức phủ nhận suy nghĩ của mình.

"Không không không... tên yêu nghiệt đó không thể nào xuyên vào anh Hai Lớn được. Hắn đẹp như vậy còn anh Hai Lớn... à... nhìn sao cũng không thể là hắn. Chắc mình suy nghĩ nhiều rồi. Dù sao chỉ có một câu thơ thì nói lên được điều gì chứ."

+

Còn Lưu Vương Thành thì lại nghĩ.

"Xem ra Thu Ba không phải là Ngọc Phượng. Nhưng Thu Sương thì... phải kiểm tra lại mới được!"

Trăng ngàn năm vẫn tròn rồi khuyết

Gió ngàn năm vẫn thổi rồi ngưng

Lửa ngàn năm vẫn tàn rồi cháy

Người ngàn năm vẫn tử rồi sinh.