Chương 23

Thu Sương hốt hoảng. "Người này sao có thể đến gần mình mà mình không cảm nhận được? Không lẽ đúng là Lưu Vương Thành?"

Cô cố vùng vẫy thoát ra nhưng phát hiện bản thân không cử động được. "Mình bị điểm huyệt từ lúc nào vậy? Khốn kiếp! Đây chính là thủ đoạn của Lưu Vương Thành! Không lẽ.. hắn ta cũng xuyên tới đây sao? Chẳng lẽ chính là anh Hai Lớn?"

Thu Sương bị ôm từ phía sau nên không thể thấy được mặt Lưu Vương Thành. Nhưng dù có thấy đi chăng nữa cô cũng vờ như không biết hắn là ai. Không phải cô sợ hắn mà nếu cô thừa nhận thì chắc chắn không thể nào chắc chắn hơn là cô sẽ bị hắn dây dưa như kiếp trước cho xem. Trình độ vô sỉ, mặt dày của hắn thứ lỗi cô không thể là đối thủ. Cô bèn hỏi.

- Anh là ai? Đến đây làm gì? Còn bắt tôi là sao? Chơi đánh lén thì sao đáng mặt chính nhân quân tử chứ?

Lưu Vương Thành cười tà.

- Ha.. tiểu sư muội vẫn ngây thơ như ngày nào không hề thay đổi. Sư huynh đã nói bao lần rồi. Ta không phải chính nhân quân tử mà là phường tiểu nhân hạ lưu vô sỉ. Chỉ cần đạt được mục đích thì sẽ không từ thủ đoạn nào. Có lần nào gặp nhau mà ta không tập kích lén muội chứ? Hửm..

Thu Sương đen mặt.

"Cái giọng điệu này thì đúng là của cái tên thối tha Lưu Vương Thành không sai. Khốn kiếp! Không ngờ người như hắn mà cũng được xuyên không? Nhưng mà.. nói đi cũng phải nói lại mình đã từng làm nhiều chuyện sai trái vậy mà còn được xuyên không, sau đó trọng sinh thì hắn cũng được đâu có gì là lạ. Mình đâu phải con cưng của trời mà được ưu ái chứ?"

Nghĩ như vậy nên Thu Sương cũng cân bằng hơn. Tuy sự tò mò khiến cô rất muốn biết hắn xuyên qua từ lúc nào, rất muốn quay lại xem liệu hắn có đúng là anh Hai Lớn không? Nhưng lý trí lại nói cho cô biết là không thể, cô nhất định không thể thừa nhận mình là Linh Miêu đồng nữ được. Cuối cùng thì lý trí đã thắng được sự tò mò. Cô bình tĩnh đáp.

- Anh gì đó ơi! Anh đã nhận lầm người chăng? Tôi không phải là tiểu sư muội của anh, cũng không biết anh thì sao anh lại nói tôi vẫn như ngày nào được? Chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu sao?

Lưu Vương Thành lắc đầu.

- Tiểu sư muội! Ta biết muội thế nào cũng sẽ không nhận nhưng đáng tiếc vừa rồi muội đọc lên bài thơ tâm pháp kia đã bán đứng muội rồi.

Thu Sương lại đáp.

- Anh nói cái gì tôi hoàn toàn không hiểu! Cái gì là bài thơ tâm pháp? Chỉ tùy tiện đọc lên vài câu thơ trên mạng thì anh nói tôi là tiểu sư muội của anh. Vậy không lẽ ai đọc lên mấy câu thơ đó anh cũng nói họ là sư huynh tỷ muội của anh hết à? Xin lỗi nhé mấy trò lừa bịp này tôi quen quá rồi! Anh khôn hồn thì mau thả tôi ra nếu không tôi sẽ cho anh hối hận không kịp.

Lưu Vương Thành phì cười.

- Ha ha ha.. muội không nhận mình là Linh Miêu đồng nữ cũng không sao. Nhưng mà.. muội đã bị ta điểm huyệt. Cả người cũng đang trong vòng tay của ta, muội có thể cho ta hối hận như thế nào nào?