Chương 49

Hôm nay Lưu Vương Thành phải trở lên thành phố. Tuy hắn không muốn xa mèo con nhưng có những việc cần phải giải quyết trước đã.

Vừa bước chân vào cửa, hắn đã hỏi ông quản gia.

- Chú Năm có chuyện gì mà chú gọi tôi lên gấp như vậy?

Đêm qua, mới một giờ sáng mà ông quản gia đã gọi cho hắn rồi. Không biết có chuyện gì mà ông ấy không nói qua điện thoại được, bảo đích thân hắn phải lên.

Ông quản gia cảm thấy vô cùng áy náy, trước khi đi Lưu Vương Thành đã giao mọi việc cho ông xử lý. Hắn đã tin tưởng ông như vậy, ấy thế mà hắn chưa được ba ngày, ông đã gọi điện kêu hắn về. Nhưng cũng không thể trách ông, bởi chuyện này ngoài hắn ra không ai có thể xử lý được. Ông cũng chỉ là người làm công thôi, đâu có quyền thay chủ quyết định.

Ông đáp.

- Thưa ông chủ cô Thiên Kiều đòi dọn đến đây ở.

Thiên Kiều chính là cô con gái duy nhất của cha nuôi hắn. Cô gái đã chê hắn vừa xấu vừa thiếu trình độ, thà rằng mất nửa gia sản chứ nhất quyết không chịu lấy hắn làm chồng. Hiện tại có thể xem như là em gái của hắn rồi.

Hắn thờ ơ.

- Ồ! Có chuyện đó sao? Vậy chú xử lý thế nào?

Ông quản gia cúi thấp đầu, ấp úng thưa.

- Dạ.. dạ.. Tôi đã cố hết sức ngăn cản nhưng cô Thiên Kiều vẫn nhất quyết dọn vô. Cho nên.. cho nên..

Lưu Vương Thành hiểu ngay ông muốn nói gì. Hắn cũng không trách ông. Cô em gái nuôi này trong lúc hắn vắng nhà mà tự ý dọn vô nhất định là đã có sự đồng ý của cha nuôi. Tuy nói rằng ông ấy đã cho hắn một nữa gia sản nhưng con người ai lại không tiếc của. Ông ấy vẫn muốn hắn làm rể hơn, như vậy có thể lấy lại phân nữa gia sản rồi.

Thật sự hắn cũng không cần gia sản của ông ta làm chi nhưng hắn cần một thứ vững chắc để tạo nên sự nghiệp. Đợi kế hoạch của hắn thành công, hắn nhất định sẽ trả lại ông ta tất cả. Kể cả ngôi nhà ma này nếu ông ta muốn. Còn hiện tại hắn vẫn không muốn trở mặt với vị cha nuôi này.

- Anh nuôi về tới rồi đấy à?

Giọng nói từ đâu vang lên, một cô gái rất xinh đẹp trên lầu từ từ bước xuống. Cô ta khoảng chừng hai mươi tuổi, mái tóc dài ngang lưng, duỗi thẳng, nhuộm màu hạt dẻ, mặc một đầm voan trắng tới đầu gối, trề vai, tay dài. Trên cổ đeo một sợi dây chuyền bạch kim đinh hạt kim cương tinh tế, chân mang đôi giày cao gót trắng tinh. Tuy cô ta bước xuống bậc thang rất nhẹ nhàng nhưng âm thanh của giày cao gót va chạm vào bậc thang vẫn nghe rõ to.

Cô ta đi xuống ngồi đối diện với Lưu Vương Thành, nở nụ cười được cho là thân thiện nhất. Nhưng Lưu Vương Thành không khó nhìn ra trong mắt cô ta chỉ toàn là sự khinh thường. Cô ta nói.

- Em thấy ngôi nhà này rất thoải mái cho nên muốn dọn đến đây ở. Cha cũng đã đồng ý. Anh nuôi chắc cũng đồng ý đúng không?