Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Ác Tìm Đến Rồi!

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Anh Long vô nhà ngồi chơi nè!

- Anh Long bla... bla... bla...

Phi Long bị xoay mồng mồng không biết phải mở miệng như thế nào. Bổng, có một người phụ nữ khoảng bốn mươi mấy, năm mươi tuổi bước ra, hô.

- Anh Long của tụi bây mới về còn mệt, tụi bây để anh vô nhà nghỉ đã, có đâu tụm lại mà hỏi líu lo, anh biết đâu mà trả lời!

Rồi nắm tay Phi Long tươi cười niềm nở nói.

- Long mới về đó hả con? Dữ hôn à! Đi gần cả năm rồi mới về thăm quê đó! Vô... vô nhà uống nước cho khỏe rồi hãy đi về bên nhà!

Phi Long thở phào nhẹ nhõm lễ phép đáp.

- Dạ thưa cô Tư! Con nghe nói nội con bệnh nên con xin nghỉ phép về thăm nội! Giờ con rất lo lắng, cô để con về bên nhà trước rồi trưa chiều gì con qua thăm cô dượng!

Nói xong, Phi Long lấy bịch kẹo to trong ba lô ra đưa cho cô bé 12; 13 tuổi lúc nãy.

- Bé Thi nè! Anh hai Long về vội quá không có mua quà bánh gì nhiều về cho mấy em hết, có bịch kẹo này mấy em chia ra đi nha! Để lần sau anh về nữa anh sẽ bù!

Cô bé chưa kịp nhận bịch kẹo thì một cậu bé chừng tám, chín tuổi vội đưa tay dành lấy.

- Kẹo này là của em!

Rồi nhanh chân chạy vô nhà, cô bé vội vàng hô.

- Tý! Nhưng đó là...

Cô bé chưa kịp nói hết câu thì người phụ nữ đã nghiêm khắc lên tiếng.

- Để cho em đi! Mày lớn rồi mà dành với em cái gì! Nếu nuốn thì kêu anh Chó Lớn của mày về mà cho mày.

Bổng có một tiếng ỏng ẹo vang lên.

- Mẹ nhắc chi cái thằng đó! Ở nhà đã vô tích sự, đi làm lại chẳng có đem đồng xu cắt bạc nào về. Không bằng một cọng lông chân của anh Long đây.

Đó là một cô gái chừng 17 tuổi, thân hình mập mạp, nước da ngâm nhưng ăn mặc lại lòe loẹt, tóc thắt thành hai bím bỏ sang hai bên, mặt đánh một lớp phấn dày, môi tô đỏ chót nhìn vào... đúng là "trên đời không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết mình xấu" mà thôi.

Rồi một đứa con trai cũng mập mạp, khuôn mặt cũng tựa tựa cô gái kia nhưng nhỏ tuổi hơn, cũng lên tiếng tiếp lời.

- Chị Ba nói đúng! Thằng đó đúng là đồ vô dụng. Anh hai Long mới đây mà có xe hơi rồi. Còn nó ngay cả xe đạp còn không có chứ đừng nói chi tới cái gì. Sao không chết quách cho rồi sống chi cho chật đất!

Phi Long toát mồ hôi hột, liếc nhìn ai đó ngồi trong xe nãy tới giờ mà không hề lên tiếng. Khuôn mặt hắn không cảm xúc, đôi mắt cũng được che lại bởi cặp kính đen nên Phi Long cũng không nhìn ra hắn đang nghĩ gì. Từ cái ngày Lưu Vương Thành bị sốt cao ấy, Phi Long biết hắn đã thay đổi, biến thành một người hoàn toàn khác, chỉ là Phi Long lười bận tâm. Dù sao, sự thay đổi này cũng tốt cho hắn. Nhưng mà, nếu như họ biết chiếc xe này là của người anh mà họ kêu là thằng này thặng nọ thì không biết họ sẽ có thái độ gì nhỉ?

Lưu Vương Thành ngồi trong xe nhìn ra cũng thấy bất mãn. Đây chính là cái mà nguyên chủ gọi là gia đình, là nhà đây sao? Không tiếc làm trâu làm ngựa cho họ? Họ chính là mẹ, là các em của nguyên chủ. Hắn không khỏi mỉa mai: "Đúng là cực phẩm!"

.............

Ta lặng lẽ nhìn lòng người bạc bẽo

Lắng nghe từng tiếng miệt thị khinh khi

Của những kẻ nghĩ là thân yêu nhất

Chợt thấy lòng lắng động đến hư vô.
« Chương TrướcChương Tiếp »