Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Ác Tìm Đến Rồi!

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô còn có một sư tỷ tên là Ngọc Phượng, trên giang hồ gọi là Ngọc Phượng tiên tử, cũng vô cùng lợi hại. Điều đặt biệt là sư tỷ Ngọc Phượng này giống hệt chị Thu Ba của cô vậy, thậm chí đến tính cách cũng giống, có đôi khi cô tự hỏi không biết có phải chị cô xuyên qua không. Nhưng cô đã cố tình thử nhiều lần cũng không được kết quả gì, có lẽ đây chính là duyên phận đi.

Nghe nói, cô còn có một sư huynh tên Lưu Vương Thành, nhưng người này tâm thuật bất chính nên đã bị sư phụ truật suất khỏi sư môn từ lâu. Hiện đang là nhϊếp chính vương trong triều, trên giang hồ gọi là Tu La vương.

Nghe tên nào cũng dữ dội hết, lúc đó cô cũng không biết sau này mình lớn lên, xong pha giang hồ sẽ có biệt hiệu gì? Cho đến ngày ấy, khi nghe người ta quỳ dưới chân mình đội ơn cứu mạng, cô mới hay biệt hiệu mình được đặt "Linh Miêu đồng nữ". Bởi vì, trên tay cô luôn ôm một con mèo và khuôn mặt cô nhìn ngây thơ non nớt nên người ta mới gọi như vậy.

Sau đó, cô cùng sư tỷ vào giúp sức cho tân đế, chống lại nhϊếp chính vương chính là sư huynh bị truật suất Lưu Vương Thành. Sư tỷ trở thành nữ tướng quân nắm mọi binh quyền, cô thì chỉ theo phò trợ thôi, thật ra là nhờ có kiến thức của hiện đại nên cô trở thành quân sư của sư tỷ. Cũng trải qua muôn vàn khó khăn mới đưa hắn vào tử trận. Đúng lý hai sư tỷ muội cô cũng không muốn gϊếŧ hắn làm gì nhưng vì hắn đã khi sư diệt tổ, ra tay hạ sát sư phụ nên sư tỷ và cô mới đồng ý phò trợ tân đế.

Nhưng Lưu Vương Thành không hổ danh là Tu La vương, trước lúc chết còn muốn cùng sư tỷ cùng chết chung. Lúc đó, cô đã không ngần ngại đứng ra chắn trước mặt sư tỷ, nhận một chưởng toàn lực của hắn, lục phủ ngủ tạng đều vỡ tan. Tuy vậy, trước lúc cô chết cũng đã nhìn thấy hắn bị hàng vạn mũi tên bắn vào người và xác thân rơi xuống vực, âu cũng đã mãn nguyện. Sau đó, linh hồn cô bay phiêu diêu ở thế giới đó, nhìn thấy sư tỷ sau khi trả thù được thì buông bỏ áo giáp, trả lại ấn soái cho hoàng đế, quy ẩn giang hồ. Ngày ngày bên cạnh chăm sóc hai ngôi mộ của sư phụ và cô. Còn vị hoàng đế kia, thật ra vốn rất yêu sư tỷ nhưng vì giang sơn còn nặng trên vai mà phải buông bỏ tình yêu làm tròn trách nhiệm.

Tuy nhiên, suổt khoảng thời gian làm hoàng đế, ngài ấy cũng không có hoàng hậu hay phi tử nào, hậu cung trống rỗng, mặt cho các vị đại thần hết sức khuyên can. 20 năm sau, sau khi nơi nơi thái bình, nhà nhà cơm no áo ấm, ngài ấy nhường ngôi lại cho một vị hiền tài đức độ, một mình bôn ba đi tìm sư tỷ. Cả hai gặp nhau khi tóc đều đã trắng xóa.

.............

Gặp nhau lúc tuổi xuân sanh

Vai mang gánh nặng giang sơn nước nhà

Nàng đi ta ở người đôi ngã

Tình vẫn bên nàng mãi không phai.

Đợi chờ nhau đợi đến hai mươi năm

Hai mươi năm ấy sắc son một lòng

Nắm tay nhau lúc hoàng hôn xuống

Bạch phát hai đầu kết tóc trăm năm.
« Chương TrướcChương Tiếp »