Chương 12

Ngụy Tu tuy rằng trong lòng lạnh lùng, nhưng đối mặt với sự cầu cứu của Long Điềm Điềm cầu cứu, vẫn nhanh chóng đến nơi, hơn nữa lần này anh nghĩ như thế nào, không đến một mình, còn mang theo hai bảo an nhà bọn họ cùng đến.

Lúc Ngụy Tu tới, Long Điềm Điềm là từ khe hở của một ngọn núi giả chui ra, khe hở này rất hẹp, người lớn căn bản không vào được, chỉ có Long Điềm Điềm thân hình nhỏ nhắn mới có thể chui vào trong khe hở này.

Cái cớ này cô dùng rất phù hợp, Long Điềm Điềm nói nói với Ngụy Tu, bởi vì cô chui vào trong núi giả này, những người đó không bắt được cô mới rời đi.

Bộ dáng của cô thật sự là quá thảm, toàn thân có nhiều vết trầy xước, ai cũng có thể nhìn ra cô nói thật, cô yếu ớt như vậy, cũng chính là chui vào nơi này, mới có thể may mắn tránh thoát một kiếp, nếu không còn không biết sẽ phát sinh chuyện gì.

Long Điềm Điềm vốn muốn giả bộ một chút, nhân tiện tỏ ra điềm đạm đáng thương ôm ấp cái gì đó, nhưng bởi vì hai cái bóng đèn mà Ngụy Tu mang theo vẫn luôn mở mắt trừng trừng nhìn cô nên đành thất bại.

Cô ôm lấy bả vai mình, khẽ run rẩy, Ngụy Tu đứng ở trước mặt cô tiến thoái lưỡng nan một hồi, nói, "Trễ như vậy, cậu một mình ở chỗ này cũng không được, cậu ..."

Long Điềm Điềm biết anh có thể lại muốn khuyên nàng về nhà, lập tức lắc đầu_ "Không được, ba tớ hôm nay uống say, sau khi ông ấy uống say sẽ đánh người, nếu như tớ không ở nhà, ông ấy không đánh mẹ tớ quá nghiêm trọng, nhưng nếu tớ trở về, ông ấy sẽ hung hăng đánh hai mẹ con ..."

Long Điềm Điềm đưa tay lau nước mắt, giương mắt nhìn Ngụy Tu, "Bởi vì ba tớ muốn có một đứa con trai, nhìn thấy tớ, ông ấy sẽ tức giận mẹ tớ, ông ấy nói tớ là đồ tốn gạo..."

Ngụy Tu mím môi, vẫn thật sự khó có thể tin, trên thế giới này sao lại có người như vậy?

Anh dừng một chút nói, "Tớ giúp cậu báo cảnh sát."

Long Điềm Điềm thật sự là không nhịn được nở nụ cười, nhưng cô rất nhanh biến nụ cười này thành cười tự giễu, biến thành cười thảm, nàng nói, “Cậu nghĩ tớ chưa từng thử qua sao?”

"Ủy ban cư trú, cảnh sát, sẽ cho người đến khuyên can, mỗi lần khuyên bảo, ba tớ đều đáp ứng rất tốt, nhưng sau khi những người đó đi, ông ấy sẽ chỉ ra tay nặng hơn." Long Điềm Điềm nói, "Nặng nhất, là giam giữ, phạt tiền, nhưng nhà chúng tớ không có tiền a, hơn nữa mẹ tớ với tớ... Còn cần tiền cha tớ kiếm được để sống, cũng không thể thật sự đưa ông ta vào tù, cậu ..."

Long Điềm Điềm nói xong, dừng một chút, cắn môi thấp nói, "Cậu không hiểu.”

Hai nhân viên bảo vệ kia đều lộ ra ánh mắt đồng tình, thật ra đương nhiên không phải là không có phương pháp xử lý, dù sao bây giờ cũng là xã hội pháp quyền, chỉ cần không cam lòng sống cuộc sống như vậy, luôn có thể thay đổi, chỉ là nguyên văn cốt truyện viết như vậy, nguyên thân không được tự thay đổi, chỉ có thể chịu đựng.

Nếu như bản thân Long Điềm Điềm gặp phải loại chuyện này? Đó sẽ là một câu chuyện đẫm máu.

Hiện tại tạo ra loại hình tượng yếu đuối không lối thoát này, không nơi nương tựa, bất lực thay đổi, đều chỉ là để Ngụy Tu mềm lòng.

Ngụy Tu từ nhỏ sống sung túc, đối với cuộc sống thê thảm như vậy cũng không thể hiểu hay thông cảm, nhưng trái tim thiếu niên cho dù trời sinh lạnh lẽo, cũng không thật sự cứng rắn như sắt đá,cuối cùng anh giật giật môi, nói, "Tôi thuê một phòng cho cậu ở một đêm đi."

Nếu Long Điềm Điềm không phải hiểu rõ tình tiết, sẽ nghi ngờ trong nhà Ngụy Tu giấu vàng nên không muốn để cho người khác nhìn thấy, đến như vậy rồi vẫn không chịu dẫn cô về nhà?

Được rồi... Long Điềm Điềm cắn răng, cúi đầu nói, "Tớ... Không có giấy tờ tùy thân."