Chương 14

Đêm nay Long Điềm Điềm nằm mơ, giấc mộng này đã truyền cảm hứng cho cô, trong mộng nàng cô chặt chân Ngụy Tu rồi trói trong một căn phòng, sau đó mỗi ngày cùng anh "ngọt ngào” ân ái, rất dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ, ở thời điểm "ngọt ngào" nhất, kết thúc quyển điền văn này, sau đó đạt được điểm tích lũy rời khỏi thế giới.

Sáng hôm sau thức dậy, nhớ lại giấc mơ buổi tối, Long Điềm Điềm tinh thần sảng khoái nên suy nghĩ thuận lợi.

Bỏ qua cái chuyện diễn kịch đi, cô vẫn đi theo con đường cũ, quy*n rũ người khác, cô thật sự không được, cô cũng không giả vờ được nữa rồi.

Sau khi Long Điềm Điềm đứng dậy, rửa mặt xong nhìn chiếc váy rách của mình thật sự không mặc được nữa, liền đơn giản mặc áo choàng tắm đi ra ngoài, tiện tay cầm bánh sandwich do người giúp việc chuẩn bị cho Ngụy Tu, vừa ăn vừa ra cửa, ở cửa bắt gặp Ngụy Tu, cũng không thèm nhìn anh một cái, trực tiếp đi ra ngoài.

Anh đứng ở cửa, nhìn thoáng qua bánh sandwich bị mất trong mâm cơm của mình, lại nhìn thoáng qua Long Điềm Điềm chậm rãi đi về phía cửa lớn, đứng ở cửa sửng sốt một lúc lâu.

Trong đầu, hệ thống lại bắt đầu cố gắng thuyết phục —— Ký chủ, cưỡng chế tình yêu hiện tại thật sự không còn phổ biến!

"Ngươi là tạo ra văn bản, chỉ cần phối hợp tốt, nội dung không phải là có thể biên soạn sao..." Long Điềm Điềm ra khỏi cửa rẽ vào đường lớn, nhún vai nói.

"Nhưng như vậy là vi phạm!

Hệ thống một trận kêu rên, Long Điềm Điềm làm bộ như không nghe thấy, lúc dọc theo ven đường, tiện tay mở màn hình nhìn thấy tiêu đề hệ thống viết ngày hôm qua, #đêm khuya thiếu nữ gặp nạn, công tử hào môn nhiệt tình giúp đỡ, nam nữ ở một mình một phòng, ngọn lửa tình yêu được thắp lên như vậy sao?! #

Hình ảnh đương nhiên là hình chụp được, có một tấm là Ngụy Tu đưa Long Điềm Điềm từ công viên rời đi lên xe, anh từ gương chiếu hậu nhìn Long Điềm Điềm ngồi ở ghế sau.

Hình ảnh chỉnh sửa rất tốt, khiến thần sắc lạnh lùng của Ngụy Tu hiện ra vài phần ôn nhu, vài phần ngượng ngùng, quả thực giống như là muốn ngồi ở ghế sau, nhưng lại ngượng ngùng.

Còn có một tấm, chính là Ngụy Tu sắp xếp chỗ ở cho Long Điềm Điềm, xoay người có một tấm, anh nâng tay chuẩn bị che miệng ngáp, góc độ chụp ảnh này, lại giống như là muốn sờ đầu Long Điềm Điềm, không thấy khuôn mặt ngáp của anh, cứ như vậy nhìn động tác dưới cổ, thật sự mập mờ lại ngọt ngào.

Long Điềm Điềm Nhạc không thể chống đỡ, trêu chọc nói, "Ngươi" xem ngươi đây không phải là rất biết sao? Tất cả đều có thể chỉnh thành ngọt ngào như vậy, cố lên!"

Hệ thống tự khép lại, Long Điềm Điềm chậm rãi đi về phía bên đường, lúc vừa định rẽ qua đầu đường, có một chiếc xe dán sát vào cô dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống, dĩ nhiên là Ngụy Tín Nhiên.

"Cô thật sự là từ nhà nó đi ra?!" Ngụy Tín Nhiên có chút khó tin, ba ba vỗ tay, "Lợi hại lợi hại."

Tối hôm qua Long Điềm Điềm bảo hệ thống gửi cho Ngụy Tín Nhiên phòng khách nhà Ngụy Tu, chính là chứng minh cho anh ta thấy cô có năng lực thu thập Ngụy TuTu, để lừa gạt tiền của Ngụy Tín Nhiên vào tay, không nghĩ tới Ngụy Tín Nhiên lại tìm tới sớm như vậy.

"Nào nào,cô muốn về nhà hay đi học, lên xe tán gẫu," Ngụy Tín Nhiên bảo tài xế dừng xe, Long Điềm Điềm mở cửa xe lên xe.

Ngụy đại thiếu vẻ mặt bát quái, nhìn biểu tình của Long Điềm Điềm giống như đang nhìn hàng hiếm, Long Điềm Điềm bị anh nhìn không hiểu ra sao, Ngụy Tín Nhiên lại hỏi, "Cô đi vào nhà nó bằng cách nào, có thể nói một chút hay không?!"

Long Điềm Điềm không hiểu nói, "Đương nhiên là cậu ấy đưa tôi về."

"Làm sao có thể! Ngụy Tín Nhiên cười ha ha hai tiếng, tiếp theo chậc chậc nói, "Thằng nhóc kia có bệnh a, cô không biết à!"

Long Điềm Điềm nghĩ đến bộ dáng lạnh lùng của Ngụy Tu, quả thật cảm thấy anh không bình thường lắm, vì thế nói, "Đã nhìn ra."

Ngụy Tín Nhiên lại nói, "Thật sự như vậy! Cô có biết hay không, lão già nhà tôi cũng không vào được căn nhà kia, thằng nhóc kia những chuyện khác đều rất dễ nói chuyện, chỉ có một chuyện, sau khi mẹ nó chết, nó liền không cho những người khác ngoại trừ người giúp việc vào nhà nó, nhất là cha tôi, ha ha ha —— nó nói mẹ nó còn chưa đi, vẫn ở nhà, nói người khác đi vào sẽ dọa mẹ nó đi, cô nói nó có phải bị bệnh hay không ha ——"

Chuyện này Long Điềm Điềm thật đúng là không biết, trong đầu nàng hỏi hệ thống —— trong nội dung truyện có nói không?

Hệ thống cũng nói không, rõ ràng là phần này là tự chủ của thế giới để thêm vào.

Nhưng lúc này cô không cảm thấy Ngụy Tu có bệnh gì, có thể là do anh quá nhớ mẹ, có một thời gian, sau khi mẹ Long Điềm Điềm mất cô cũng hoảng hốt, luôn cảm thấy mẹ vẫn còn sống.

Bây giờ cô nhìn Ngụy Tín Nhiên cười lớn,mới giống như có bệnh.

"Được, cô nói thì tôi tin, " Ngụy Tín Nhiên thu lại nụ cười, đưa cho Long Điềm Điềm một tấm chi phiếu, số tiền này chính là số tiền lần trước Long Điềm Điềm muốn, anh ta sảng khoái đưa cho cô, sau khi cho xong hỏi, "Tiền cho cô, dùng người không nghi ngờ, nhưng cô có thể nói kế hoạch kế hoạch kế tiếp không? Tôi tò mò."