Chương 8

Long Điềm Điềm giả vờ không nhìn thấy người đàn ông kia đi về phía này, cố ý đề cao giọng nói, ở phạm vi người đàn ông có thể nghe được, hỏi to, "Ngụy Tu, cậu có thể giúp tớ hay không?”

Ngụy Tu sửng sốt một chút, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Điềm Điềm trở nên sợ hãi cùng cầu khẩn, trong mắt thậm chí tràn ngập nước mắt, khẽ nhíu mày, hỏi, "Chuyện gì?"

"Tiền đó... Số tiền đó thật ra là tớ trộm từ trong nhà, tích góp từng chút một, ba tớ sau khi uống rượu say liền đánh tớ và mẹ gần chết, tớ nghĩ,..." Long Điềm Điềm rơi nước mắt, "Tớ nghĩ đợi đến khi tích góp đủ, liền mang theo mẹ tớ cao chạy xa bay, bình thường tớ đều là tự giấu diếm, nhưng rất sợ bị phát hiện, cho nên cậu có thể hay không..."

Nhìn thấy Bạch Chính Quốc đã dừng lại, đang nhìn về phía này, Long Điềm Điềm tiến lên một bước, hai mắt ngập tràn nước mắt trong suốt, cầu khẩn, "Giúp tớ giữ tiền một thời gian trước, chờ tớ tích góp đủ rồi. Ôi, ôi!”

Bạch Chính Quốc không phụ sự kỳ vọng của mọi người, nhìn ra cô cùng đàn ông dây dưa, nói là giấu tiền bồi thường gì gì của mình, liền sải bước đi tới, trực tiếp đưa tay, tát vào mặt Long Điềm Điềm một cái, khiến cô ngã xuống đất.

Mà Long Điềm Điềm lúc này nhờ cho hệ thống làm giảm cảm giác đau đớn của cô, sau khi bị ngã trên mặt đất, nước chảy ra từ trong gạch, trong nháy mắt liền làm bẩn váy trắng và khuôn mặt cô, một bên mặt cô đỏ bừng, nước mắt tuôn rơi, giương mắt liếc mắt nhìn Ngụy Tu một cái, tựa như một đóa hoa vừa mới nở ra, đã bị giẫm đạp xuống đất.

Ngụy Tu chính là một thiếu gia cao quý, ngày đó bị chặn lại đánh, đã là ngoài ý muốn, khi nhìn thấy một nam nhân trưởng thành vả mặt cô gái yếu đuối, anh quả thực khϊếp sợ.

Anh khϊếp sợ đến theo bản năng lui về phía sau một bước, chống lại tầm mắt Long Điềm Điềm, Long Điềm Điềm lại không để ý đến người đang túm tóc cô, hướng về phía Ngụy Tu mở khẩu hình —— mau chạy!

Trong nháy mắt, Ngụy Tu nghĩ đến đêm đó, cô gái đã vì anh mà không chút do dự, điên cuồng lo lắng cho anh bị đánh đến mức nước mắt đầy mặt, đầu óc Ngụy Tu ong một chút, sau khi phản ứng lại, đã cầm túi đeo vai xông lên!

Anh căn bản không biết đánh nhau, hô hấp dồn dập, hai tay run rẩy, đuôi mắt đã lo lắng đến đỏ lên, vội vàng giơ tay đánh vào đầu người đàn ông, lại không phát hiện, Long Điềm Điềm người đang bị người đàn ông kia nắm tóc lại đang cười.

Long Điềm Điềm: Tôi xem cậu còn thờ ơ kiểu gì ——

Thiếu niên ở tuổi này, Long Điềm Điềm thấy, có một chuyện tốt nhất, chính là tâm tư nông cạn, cho dù làm chuyện gì cũng xúc động, so với người lớn, thời gian suy xét hậu quả càng ngắn hơn, thậm chí sẽ không lo lắng.

Hơn nữa Ngụy Tu cũng có ba phần sĩ gái, lại là một thiếu niên hiền lành, trong người cũng có nhiệt huyết, Long Điềm Điềm muốn lợi dụng, chính là cần sự nhiệt huyết này.

Còn chuyện gì nhục nhã hơn một cô gái yếu đuối hơn bị một người đàn ông cơ thể mập mạp trên người toàn mùi rượu đánh đập nhục nhã, càng kí©h thí©ɧ sự tức giận của người khác, càng có thể khơi dậy ý muốn bảo vệ của người khác sao?

Ngụy Tu lớn như vậy, trải qua năm tháng yên bình, cho dù anh danh bất chính ngôn bất thuận, nhưng mẹ anh đã chết, so với một người phụ nữ đang dần già đi, chết ở thời điểm vẫn còn rất trẻ, càng khiến người ta nhớ lâu. Đây là bản chất xấu xa của nam nhân, bi ai của nữ nhân, lại là thành tựu của Ngụy Tu.

Ngụy Quốc An thật sự thương Ngụy Tu, cơm ăn áo mặc cho anh, cũng không kém Ngụy Tín Nhiên.

Chính là bởi vì Ngụy Tu chưa từng trải qua sóng to gió lớn như vậy, nên thời điểm bị đánh, ngay cả bảo vệ mình như thế nào cũng không biết.

Nhưng bị một lần thì lần hai sẽ quen thuộc, so với lần đầu tiên anh một chọi nhiều người, đối phương lại cầm vũ khí, anh căn bản không có cách đánh trả, lúc này đây đối mặt với một nam nhân trưởng thành tay không, thậm chí còn bởi vì uống nhiều nên còn đứng không vững, Ngụy Tu cầm túi xách xông lên, sức sống và nhiệt huyết của tuổi trẻ trong nháy bùng cháy.

Trong túi xách của anh không có mang theo sách gì, thật cân nặng không đủ, nhưng Bạch Chính Quốc đã uống say, bị đánh vài cái, liền ngã ở bên cạnh Long Điềm Điềm, vừa mở miệng mắng người, văng tục đầy trời, vừa ôm đầu mình, lăn một vòng trên mặt đất bẩn thỉu, ý đồ lại đứng lên.

Ngụy Tu thừa dịp khoảng trống này, lấy túi xách xách của mình đập xuống người ông ta, kéo Long Điềm Điềm đang ngồi trên mặt đất bỏ chạy.

Long Điềm Điềm chạy theo hắn, trong lòng lại "chậc" một tiếng.

Rõ ràng có thể đánh còn chạy cái rắm, hơn nữa Ngụy Tu này còn run rẩy hơn cả cô giả vờ.

Nhưng rốt cuộc Ngụy Tu coi như là xúc động, sau lần này, chỉ cần bắt được điểm này của hắn, liền dễ dàng tiếp cận.