Chương 18: Quỷ kế đa đoan

Một lúc sau, cung nữ gõ cửa tiến vào, Ôn Dĩ Cẩn ngừng một lát, nghiêng đầu nhìn, thấy trên tay cung nữ bưng một cái mâm, bên trên bày một cái bát đựng thứ gì đó.

“Đây là canh tuyết lê đường phèn, làm dịu cổ họng, thanh phổi, ngươi nếm thử đi.” Lúc Ân Huyền Dạ nói, cung nữ cũng vừa bưng bát đặt lên bàn, khom lưng lẳng lặng lui ra ngoài.

Màu sắc của canh tuyết lê đường phèn trông rất hấp dẫn, vẫn còn đang bốc khói, nước đường hơi sánh đặc dính ở mép bát.

“Tạ Bệ hạ ban thưởng.” Ôn Dĩ Cẩn bưng bát, dùng thìa khuấy đều, mép bát vẫn còn ấm, hắn cúi đầu ăn hai miếng, cũng không quá ngọt, là vị ngọt thanh mang theo chút mùi hương của lê, ăn rất ngon.

“Thế nào?”

“Hương vị trung hòa vừa phải, ngọt thơm ngon miệng.” Ôn Dĩ Cẩn cười: “Sao chỉ làm có một bát?”

“Trẫm không thích ăn.” Ân Huyền Dạ nói.

Ôn Dĩ Cẩn lại ăn thêm mấy miếng, cầm tách trà uống tráng miệng, sau đó tiếp tục bàn chính sự.

Nửa cảnh giờ sau, hắn cáo lui.

Ân Huyền Dạ còn ngồi trong phòng, không quan tâm đến chuyện phê duyệt tấu chương, mấy cái tấu chương tuyển tú gì đó, y càng xem càng nhức đầu, y gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, liếc nhìn bát tuyết lê đường phèn còn một nửa ở góc bàn, hơi nhấp môi…

*

Ôn Dĩ Cẩn về phủ của mình.

Trên hành lang trong đình viện có một chiếc l*иg nhỏ bằng sắt, cửa l*иg không khóa, bên trong có một con mèo màu cam đang ngồi xổm liếʍ lông, trên chân quấn một vòng vải trắng, hai hôm trước trời đổ mưa, hôm sau Ôn Dĩ Cẩn nhặt được nó ở trong sân, một chân của nó đã bị gãy.

Lúc trở về, vừa mới bước vào sân liền nghe thấy con mèo nhỏ ấy kêu meo meo, hắn bước tới, sai người mang ra một ít thức ăn cho mèo, hắn ngồi xổm ở hành lang, sờ đầu mèo nhỏ.

“Vương gia, cẩn thận nó lại cào ngài.” Hạ nhân vội vàng nói.

Mấy năm nay, tính tình Ôn Dĩ Cẩn càng trở nên ôn hòa hơn, hạ nhân trong phủ cũng không cảm giác như đi trên băng mỏng như trước nữa.

“Không sao, con mèo hoang này rất khó thuần, không cho nó ăn thì không được sờ vào nó.” Ôn Dĩ Cẩn cười nói.

Hắn thích cũng chính là cái tính khí hoang dã này.

Mèo cam nhỏ ăn xong đồ ăn, nó ôm lấy bàn tay Ôn Dĩ Cẩn rồi nằm phơi bụng ra tắm nắng, không lâu sau, quản gia trong phủ vội vàng chạy trên hành lang, đến trước mặt Ôn Dĩ Cẩn, đưa cho hắn một bức thư.

“Vương gia, có tin tức truyền về.”

Nội dung trong thư chính là một ít thông tin, bao gồm hành tung của Ân Huyền Dạ sau khi trở về kinh thành, trong thư còn nói, Ân Huyền Dạ mang về một nữ tử, hiện cô ấy được an trí tại một căn nhà ở thành đông.

Nữ tử? Hắn chưa từng nghe Ân Huyền Dạ nhắc đến chuyện này.

Nhưng…

Hẳn là có một sự tồn tại của một người như vậy.

Người này hẳn là người mà Ân Huyền Dạ phong tình gặp gỡ, khi Ân Huyền Dạ ra ngoài chinh chiến, một lần bị thương bị nhốt trong địch doanh, chính nữ tử ấy đã cứu y, nữ tử ấy vốn là tù binh trong địch doanh, cô ta cứu Ân Huyền Dạ, Ân Huyền Dạ cũng đã che chở cho cô, sau đó đưa về cung.

Thời gian chinh chiến năm năm trong nguyên tác bây giờ lại biến thành ba năm, không biết nữ tử đó có phải là nữ tử trong nguyên tác hay không.

Mấy ngày tiếp theo, Ôn Dĩ Cẩn thường xuyên bị Ân Huyền Dạ triệu vào cung.

Mấy ngày này Ôn Dĩ Cẩn ở cùng Ân Huyền Dạ, hắn nhận ra y không có xu hướng trở thành “bạo quân”, mặc dù có một số việc xử lý vẫn chưa thành thục, thủ đoạn tuy có chút ngang ngược thô bạo nhưng vẫn không đến mức tàn bạo đẫm máu.

Về đạo trị quốc và cân bằng giữa các quan viên trong triều cũng cần một khoảng thời gian để tôi luyện thêm. Ân Huyền Dạ đã có chính kiến riêng, có dáng vẻ của một minh quân, Ôn Dĩ Cẩn cũng dần có xu hướng giao lại việc triều chính cho y.

Các đại thần trong triều lại nhìn theo hướng gió, họ phát hiện ra dạo gần đây Ôn Dĩ Cẩn ở trước mặt Ân Huyền Dạ dần dần yếu thế, phần lớn người đưa ra quyết sách đều là Ân Huyền Dạ, Ôn Dĩ Cẩn chỉ ở bên cạnh hỗ trợ một chút.

Ân Huyền Dạ không phải là không cảm giác được hành vi gần đây của Ôn Dĩ Cẩn, giống như… trước lúc lâm chung gửi gắm cô nhi.

Ân Huyền Dạ đi hỏi Lâm thái y, người thường xuyên trị bệnh cho Ôn Dĩ Cẩn, thái y nói cơ thể hắn không có cách nào trị khỏi, chỉ có thể duy trì giảm bớt.

Lúc nghĩ đến một ngày nào đó người này đột nhiên chết đi, trái tim y như bị thứ gì đó bóp chặt, treo lơ lửng trên không, lên không được mà xuống cũng không xong, khiến y khó thở vô cùng.

Ôn Dĩ Cẩn không biết chuyện Ân Huyền Dạ đang lo lắng, hắn chỉ cảm thấy mọi thứ đang đi theo chiều hướng tích cực hơn.