Chương 12

“Kia ta nếu từ chối thì thật bất kính! Hôm nay tặng ngươi này một viên, ngày sau ngươi phải tặng ta một lò đan.” Ngụy Thiên Thành cười nói.

“Đa tạ sư thúc.” Lục Thanh Ngô cầm lấy bình sứ trước mặt, đổ đan dược vào lòng bàn tay rồi ngửa đầu nuốt vào.

Sau đó, hắn dùng thần thức lướt qua không gian thứ nguyên của mình, nhớ kỹ vị trí của vài loại dược thảo. Thế giới này tuy kém xa Thần giới về mặt trình tự, nhưng có rất nhiều vật phẩm tương tự. Những dược liệu mà ‘Lục Thanh Ngô’ trong trí nhớ từng thấy ở Thần giới cũng có mặt tại đây. Ở Thần giới, trẻ con mới sinh đã có tu vi thấp nhất là Kim Đan kỳ. Những dược liệu ở đây, dẫu là Kim Đan kỳ, cũng có thể sử dụng được.

Lục Thanh Ngô có nhiều vật phẩm loại này, chủ yếu dùng để ban thưởng cho thuộc hạ. Hiện giờ, hắn cũng có thể dùng chúng. Dược thảo ở đây có sự phân chia tam sáu ~ cửu đẳng. Dược liệu sinh trưởng ở Thần giới có dược hiệu mạnh hơn so với Tu chân giới. Điều này chắc chắn làm Ngụy Thiên Thành hài lòng.

“Hiện tại, hãy mời Minh Cảnh Huy đến đây.” Ngụy Thiên Thành lên tiếng thúc giục.

“Không! Ta cùng Thanh Ngô sẽ mời Minh Cảnh Huy đến bên ta.” Lục Hồng Viễn từ chối đề nghị của Ngụy Thiên Thành.

“Sư huynh, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, chẳng lẽ ta chỉ lo thân mình không được?” Ngụy Thiên Thành hiểu Lục Hồng Viễn đang lo cho hắn.

Nếu tà tu thật sự động tay chân lên Minh Cảnh Huy, không phải chuyện nhỏ. Từ tình huống hiện tại, tà tu rất ác ý với Lục Thanh Ngô. Nếu Minh Cảnh Huy bị hại, có thể gây nguy hiểm cho Lục Thanh Ngô.

Lục Hồng Viễn sẽ thanh trừ những nguy hiểm nhằm vào Lục Thanh Ngô. Nếu Minh Cảnh Huy không bái Lệ Gia Mậu làm sư, gặp chuyện bất ngờ, cũng có thể bị xử lý. Lục Hồng Viễn và Lệ Gia Mậu đều mạnh, dù không thể trực tiếp trừ khử Minh Cảnh Huy, nhưng tư chất của hắn sẽ bị hao tổn. Hy vọng chuyện không đến mức tệ hại.

“Nếu cần ngươi trợ giúp, ngươi không thể không ra tay. Nhưng hiện tại chưa đến lúc đó.” Lục Hồng Viễn đứng dậy. “Thanh Ngô, ngươi theo ta đi. Tâm Lăng, ngươi ở lại với sư thúc, ta sẽ tặng lễ gặp mặt sau.”

Ngụy Thiên Thành nhìn theo phụ tử bọn họ rời đi, biết quyết định của Lục Hồng Viễn không thể thay đổi.

“Minh sư đệ, Lục sư huynh đang chờ ngươi trong đình hóng gió. Ta sẽ dẫn ngươi tới đó.” Chu Hoa nói với vẻ cung kính.

Trong giới tu hành, tu vi định đoạt cao thấp. Trừ đồng môn sư huynh đệ, người có tu vi cao gọi là ‘sư huynh’, tu vi thấp gọi là ‘sư đệ’. Chu Hoa có tu vi cao hơn Minh Cảnh Huy, nhưng hắn không dám tỏ vẻ.

Chu Hoa thiên tư không cao, mấy năm ở Hồng Quang Tông chỉ là đệ tử ngoại môn. May mắn được Lục Hồng Viễn chọn làm tạp vụ bên cạnh Lục Thanh Ngô, mới có cơ hội vào nội môn.

Minh Cảnh Huy tuy không có tu vi, nhưng thiên tư hơn người, là trưởng lão thân truyền đệ tử, tiền đồ rộng mở. Hắn không phải người mà Chu Hoa có thể khinh mạn.

“Đa tạ Chu sư huynh.” Minh Cảnh Huy từ phi kiếm ổn định đáp xuống, không tỏ ra cao ngạo. Sau lời cảm tạ, hắn bước lên bậc thang, tiến về đình hóng gió.

Từ xa, Minh Cảnh Huy thấy Lục Thanh Ngô dựa vào lan can, nhắm mắt dưỡng thần. Có lẽ do biến dị Băng linh căn, dù trong tư thế lười biếng, quanh thân hắn vẫn toát lên vẻ lạnh lẽo, khiến người khác chần chừ khi tiếp cận.

Minh Cảnh Huy theo bản năng bước chân nhẹ nhàng hơn. Khi hắn bước vào đình, Lục Thanh Ngô liền mở mắt. “Lục sư huynh.”

“Ngồi đi.” Lục Thanh Ngô từ lan can biến mất, xuất hiện ở ghế đá giữa đình. Hắn không còn dựa vào nữa.

Góc cạnh khuôn mặt tuấn mỹ của hắn càng thêm rõ ràng, thẳng tắp và lãnh đạm.

Minh Cảnh Huy ngồi đối diện Lục Thanh Ngô. Không đợi hắn mở miệng, Lục Thanh Ngô đã duỗi tay, đặt một khối ngọc bội tinh xảo lên bàn. “Ngươi cầm lấy khối ngọc này.”

“Đây là?!” Minh Cảnh Huy không đưa tay nhận ngọc bội, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc.

“Khối ngọc bội này là phụ thân ta chuẩn bị cho ngươi, tác dụng duy nhất của nó là che giấu thể chất.” Lục Thanh Ngô giải thích.

Lục Hồng Viễn kiên trì rời khỏi động phủ của Ngụy Thiên Thành, một phần vì không muốn liên lụy Ngụy Thiên Thành, phần khác là để giao khối ngọc bội này cho Minh Cảnh Huy. Thể chất của Minh Cảnh Huy càng ít người biết càng tốt, thêm một người biết thì nguy hiểm của Minh Cảnh Huy càng tăng.

Lục Thanh Ngô dùng thần thức lướt qua Minh Cảnh Huy. Thật ra, Minh Cảnh Huy không cần khối ngọc bội này vì Lệ Gia Mậu đã giúp hắn che giấu thể chất khi thu nhận hắn làm đệ tử. Là một luyện khí sư, đồ vật mà Lệ Gia Mậu chế tạo không hề kém, thậm chí còn vượt trội hơn. Ngọc bội này chỉ có tác dụng che giấu thể chất, trong khi vật của Lệ Gia Mậu còn có thể định vị người đeo.

Dưới thần thức của Lục Thanh Ngô, Minh Cảnh Huy không có gì bí mật, nhưng ‘Lục Thanh Ngô’ không đủ khả năng nhìn rõ ràng. Hắn chỉ làm theo lời Lục Hồng Viễn mà giao ngọc bội cho Minh Cảnh Huy.

“Đa tạ sư huynh đã chuyển giao.” Minh Cảnh Huy cầm lấy ngọc bội trên bàn. “Ta sẽ tìm cơ hội để cảm tạ chưởng môn!”

“Ân.” Lục Thanh Ngô hoàn thành nhiệm vụ của Lục Hồng Viễn, liền chuẩn bị cắt đứt liên hệ với Minh Cảnh Huy. “Ngươi hẳn đã biết ta gọi ngươi đến đây vì mục đích gì.”

“Sư huynh có thể trực tiếp động thủ, ta đã chuẩn bị sẵn sàng.” Khi đáp ứng Lục Thanh Ngô tra xét, Minh Cảnh Huy đã sẵn sàng, không cố ý thử Lục Thanh Ngô hay kéo dài thời gian.

Nếu tà tu thực sự động tay chân lên hắn, càng sớm giải quyết càng tốt. Thủ đoạn của tà tu thật đáng sợ, có thể gây hại cho hắn. Dù không tổn thương trực tiếp, nhưng gây phiền toái cho Lục Thanh Ngô, hắn cũng không muốn trở thành quân cờ của tà tu. Lục Thanh Ngô là ân nhân cứu mạng của hắn. Dù không phải người tốt, hắn cũng không muốn làm kẻ vong ân phụ nghĩa.

Bị tra xét thân thể và thức hải là điều tu giả rất sợ. Tu giả thường giấu vài món bảo mệnh. Nếu là Linh Khí, chúng thường ở đan điền hoặc thức hải. Họ lo lắng bị người khác động tay chân khi tra xét.

Minh Cảnh Huy không có gì cần giấu. Linh Khí duy nhất của hắn là vật lấy máu nhận chủ, chưa luyện hóa vào thân thể. Linh Khí và ngọc bội mà Lục Thanh Ngô vừa cho hắn có tác dụng tương tự. Thể chất của hắn Lục Thanh Ngô đã biết, không cần che giấu.

Minh Cảnh Huy tin tưởng Lục Thanh Ngô dù thời gian chung đυ.ng không nhiều. Ở tình thế nguy hiểm, bản tính con người dễ bộc lộ. Thẩm sư tỷ, dù bên ngoài hiền lành, khi gặp tà tu liền nhanh chóng thoát thân, chứng tỏ bản tính ích kỷ. Lục Thanh Ngô dám đối đầu với tà tu để kéo dài thời gian cho mọi người, chứng tỏ nhân phẩm của hắn. Sau khi bị thương, hắn không khoe thành tích hay tranh danh lợi. Trong lòng Minh Cảnh Huy, Lục Thanh Ngô xứng đáng với bốn chữ ‘trời quang trăng sáng’.

Lục Thanh Ngô gật đầu, chỉ vào vị trí gần nhất bên mình. “Ngươi ngồi ở đây.”