Chương 39: Phần thưởng

Lúc tan học, giảng viên cố ý kêu Yến Song ở lại.

Yến Song vội vàng chạy tới chờ nghe dạy bảo.

Giảng viên nhìn lướt qua Kỷ Dao vẫn đang ngồi tại chỗ hiển nhiên là đang đợi người, hạ giọng cười trộm kể chuyện ông làm thế nào lừa Kỷ Dao đi học cho Yến Song nghe.

Yến Song nghe xong thì "vẻ mặt khϊếp sợ", bị giảng viên xua xua tay, ý bảo y đừng tiết lộ.

"Tên nhóc này quá kiêu ngạo, phải trừng trị nó chút."

Yến Song ngoan ngoãn mà gật đầu, nhỏ giọng đáp lại, "Thầy nói rất đúng ạ."

"Đi thôi," giảng viên vui tươi hớn hở mà vỗ bả vai Yến Song, khen nói, "Làm tốt lắm."

Yến Song trở lại chỗ ngồi thu dọn sách vở, ánh mắt như có như không mà lưu luyến trên người Kỷ Dao, Kỷ Dao đoán giảng viên nói cho Yến Song biết thỏa thuận giữa họ, hắn không muốn Yến Song hiểu lầm, hơi nhíu mày lại, "Tôi đi trước đây."

Yến Song truy hỏi: "Cậu đi đâu thế?"

Kỷ Dao không trả lời, đeo balo trống không rời đi.

Chờ hình bóng hắn biến mất, Yến Song bĩu môi, nghĩ thầm tra công chẳng khác nhau là mấy, vừa động tâm là khác thường ngay, hai tiếng trước còn kéo tay nhau chạy băng băng trên sân trường, biểu diễn phim thần tượng thanh xuân, giờ lại biến về cái vẻ lạnh như băng.

Cũng được, căng giãn vừa phải càng có lợi cho tuyến tình cảm.

Yến Song thu dọn xong, đang muốn gửi tin nhắn hằng ngày cho Thích Phỉ Vân thì điện thoại đã nhảy lên dòng thông báo, là một dãy số xa lạ.

"Trân trọng mời cậu dùng bữa trưa nay."

Yến Song: Nói rõ ràng, đại ca anh là ai.

Đối phương như nhìn thấu tâm tư y từ xa, lại gửi thêm một tin.

—— "Cửa nam, Kỷ."

Cửa nam trường học, Yến Song ngồi vào chiếc xe sang màu đen quen thuộc, lần này thì không thấy Kỷ Văn Tung trên xe nữa.

Lần này đại khái chính là "chính thức gặp mặt"?

Yến Song thả lỏng ngồi ở ghế sau, tâm lặng như nước.

Kỷ Văn Tung này là một gia trưởng có tính khống chế mạnh mẽ, hôm nay gọi y tới, đơn giản chính là kiểm tra thành quả "học bù", y ăn ngay nói thật là được, thuận tiện còn có thể ăn ké một bữa cơm.

Chiếc xe đi thẳng về phía trước, thế mà lái vào cao tốc nội thành.

Yến Song nghi hoặc hỏi: "Lần trước không phải đường này mà?"

Vệ sĩ phía trước quay đầu lại giải thích: "Lần trước ngài đi là biệt viện chiêu đãi khách, hiện tại Kỷ tiên sinh đang ở nhà cũ."

"Nhà cũ? Có xa lắm không?"

"Không xa, khoảng hai mươi phút là đến, ngài không cần lo lắng, sẽ không trễ tiết học buổi chiều của ngài."

Yến Song chống cằm, vẻ mặt nhàm chán muốn chết, nói đùa với vệ sĩ: "Anh có biết nói tiếng Nhật không?"

Vệ sĩ ngoan ngoãn đáp, "Tôi phụ trách lịch trình của tiên sinh ở trong nước, chỉ biết một chút tiếng Anh."

Yến Song: "Thật ra tôi thấy anh cái gì cũng nói được mà."

Vệ sĩ mỉm cười, ngoại hình anh ta cũng rất đoan chính, cười tươi như nắng không khiến người ta mất cảm tình, "Kỷ tiên sinh nói đường đi hơi mất thời gian, có thể ngài sẽ nhàm chán nên cho phép tôi trò chuyện với ngài."

Yến Song bỗng mất hứng thú nói chuyện, phất phất tay, ý bảo vệ sĩ quay về.

Vệ sĩ gật nhẹ với y một cái, xoay người lại ngồi nghiêm chỉnh.

Yến Song một tay nâng má, ngón út vô thức mà vuốt ve môi, tính toán xem điều gì sẽ xảy ra nếu một nhân tố nguy hiểm như Kỷ Văn Tung can thiệp vào cốt truyện.

Tất cả tuyến cốt truyện như những đường cong lập thể dựng nên một thế giới ảo có trật tự trong đầu y.

Yến Song hết sức chăm chú mà đắm chìm trong suy nghĩ, xe dừng cũng không nhận ra, phải tới lúc vệ sĩ mở cửa cho y, y mới ý thức được đã đến nơi.

Trước mặt lại là một tòa nhà cổ kính, là kiến trúc Tô phái* điển hình, tường trắng ngói đen, gờ mái nhà cong lên cao, cao thấp liên miên, cổ xưa trầm tĩnh, so với tòa nhà cố ý tân trang lần trước thì nơi này càng có một loại cảm giác nguyên vẹn tự nhiên, thanh tú cao quý.

Người ra đón lần này ăn mặc rất bình thường, áo sơ mi quần tây, chân đi giày vải, khi bước đi không phát ra chút âm thanh nào, "Yến tiên sinh, mời đi theo tôi."

Yến Song đi theo vào trong nhà.

Kiến trúc bên trong còn tinh xảo hơn chỗ lần trước, nhìn ra được đã trải qua chút năm tháng, đập vào mắt là những hàng chữ thư pháp sắc sảo như khắc sắt chạm bạc** trên đình đài lầu các, ký tên bên dưới đều là những vị có thể xưng là thư pháp gia hàng đầu.

Người hầu đưa Yến Song qua cổng vòm hình tròn, vén lên rèm trúc vẽ hoa điểu, "Mời."

Yến Song đi vào trong phòng, cả gian nhà được trang hoàng hết sức tinh xảo, trong sảnh bày một bàn bát tiên***, mỗi bên đặt một chiếc ghế, chỉ nhìn màu sắc gỗ cũng biết bộ bàn ghế này có giá trị cực cao.

Yến Song quay đầu lại, vén rèm trúc lên hỏi: "Kỷ tiên sinh đâu rồi?"

"Kỷ tiên sinh lâm thời có cuộc điện thoại, sẽ đến ngay thôi."

Yến Song buông màn trúc, chỉ có thể ngồi chờ, ngồi một chốc thì thấy hơi chán, bèn đẩy chửa sổ chạm khắc rỗng trên tường ra, bên cửa sổ có một cây hoa đỉnh phiếm màu vàng không biết tên, hương thơm tươi mát, đôi tay Yến Song đè lên bệ cửa sổ, hít sâu một hơi.

"...... Ta không có hứng thú với cái cớ cho sự bất tài của anh."

Yến Song nghe thấy âm thanh thì cúi đầu nhìn xuống, đỉnh đầu đen nhánh, bên mai bạc trắng, đang đứng dưới tàng cây gọi điện thoại, còn không phải Kỷ Văn Tung thì ai vào đây?

Dường như nhận ra ánh ánh mắt phía trên, Kỷ Văn Tung ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm trầm liếc qua, Yến Song duỗi tay định đóng cửa theo bản năng.

Kỷ Văn Tung thấy thế thì đưa tay ra hiệu không sao, rồi quay đầu lại tiếp tục nói với người ở đầu bên kia điện thoại.

"Phải tới trước Trung thu, ta đã giao việc cho anh, lực lượng anh cần ta cũng đã cho mượn đủ," Kỷ Văn Tung nói chuyện không nhanh không chậm, mà cái loại cảm giác áp bức xâm nhập sâu vào xương tủy này lại càng nói càng mãnh liệt, "Đồ không tới kịp thì sau này anh cũng không cần về nước nữa."

"......Đừng làm ta thất vọng."

Ngữ khí cực kỳ nhẹ nhàng, cảm giác áp bức cũng cực kỳ mạnh mẽ.

Yến Song đứng trên lầu nghe cũng cảm thấy sự kiên nhẫn của Kỷ Văn Tung với người ở đầu kia điện thoại đã cạn hết, đây đã là tối hậu thư.

Nói chuyện điện thoại xong, Kỷ Văn Tung quay đầu lại cười với Yến Song, ông đứng ở dưới lầu nhìn lên, vẻ mặt cũng tự nhiên thoải mái, vẫn là vai diễn trưởng bối hòa ái, "Đói bụng không?"

"Cũng không đói lắm ạ." Yến Song thuận miệng nói.

Kỷ Văn Tung gật gật đầu, vẫy tay về hướng cách đó không xa, lập tức liền có người hầu chạy bước nhỏ tới. Ông đưa điện thoại di động cho người hầu, tùy tay phủi cánh hoa vàng nhạt rơi trên đầu vai, dưới cái nhìn chăm chú của Yến Song, Kỷ Văn Tung bình thản bước qua cây hoa lên lầu.

Rèm trúc vén lên, Kỷ Văn Tung nói trước: "Ngại quá, hơi mất thời gian."

"Không sao ạ." Yến Song dịu hiền nói.

Có lẽ đây thực sự là hang ổ của Kỷ Văn Tung, hôm nay ông ta ăn mặc rất tùy ý, sơ mi xám hơi cũ, quần dài sáng màu, chân cũng đi một đôi giày vải, thái độ cũng tùy tiện hơn hai lần trước nhiều, vẻ mặt ôn hoà nói: "Sắp vào thu rồi, trưa nay ta bảo nhà bếp chuẩn bị mấy món tẩm bổ dưỡng ấm, không biết có hợp khẩu vị cậu không."

Yến Song chửi thầm trong lòng, muốn hợp khẩu vị y sao không hỏi ý trước đi, đúng cái luận điệu thái bình giả tạo của bọn độc tài.

"Tôi không kén ăn."

"Cũng nhìn ra được," Kỷ Văn Tung mỉm cười nói, "Cậu là đứa trẻ rất hiểu chuyện."

Kỷ Văn Tung và Tần Vũ Bạch giống nhau, đều đáng tin trong chuyện cơm nước, bữa trưa chủ yếu là thủy sản. Tài nghệ của đầu bếp cao siêu, ăn ngon đến líu lưỡi. Từ món khai vị đến món ngọt tráng miệng đều không có gì để chê, ngoài ý muốn thực sự hợp khẩu vị Yến Song.

Yến Song ăn gần xong mới nhận ra một điều.

Các món ăn được chuẩn bị hôm nay phần lớn là những món y đã ăn mấy ngày nay.

Nguyên liệu nấu ăn giống nhau, chỉ là khác nhau cách chế biến.

Con cá kia chính là loại Yến Song đóng gói đưa cho Thích Phỉ Vân.

Món tráng miệng cuối cùng nhìn không giống "Tuyết tình", nhưng mùi vị lại y hệt, cũng nhiều hơn không ít.

"Cậu thích thực đơn trưa nay chứ?"

Kỷ Văn Tung ôn hòa hỏi.

"Thích ạ." Yến Song bình tĩnh nói.

Kỷ Văn Tung cười, nếp nhăn nới khóe mắt hơi cong, "Vậy ta phải khen thưởng phòng bếp rồi."

Yến Song tỏ vẻ bình tĩnh không nghĩ nhiều.

"Hôm nay ta gọi cậu tới đây vì muốn đích thân cảm ơn cậu."

Tâm trạng Kỷ Văn Tung rất tốt nói: "Cậu còn làm tốt hơn ta tưởng tượng nhiều."

Yến Song mỉm cười, "Cảm ơn ngài."

"Cậu muốn ta thưởng gì đây?"

Yến Song im lặng một lúc rồi nói: "Kỷ tiên sinh có thể lấy danh nghĩa của tôi quyên tặng cho cô nhi viện Ngôi Sao như lần trước không?"

"Vậy không tính là phần thưởng." Kỷ Văn Tung nói.

Yến Song khẽ thở dài trong lòng, ăn gian sao mà khó quá vậy?

"Ta đã phái người khảo sát thực tế ở cô nhi viện kia, hoàn cảnh trong đó lộn xộn, cơ sở vật chất lạc hậu, phủ xanh cũng không đạt tiêu chuẩn, rất bất lợi cho sự phát triển khỏe mạnh của các bạn nhỏ." Kỷ Văn Tung nhận khăn ấm lau tay từ người hầu, ôn hòa nói, "Cậu không cần lo lắng, nơi đó sẽ đổi mới rực rỡ nhanh thôi."

Tâm tình Yến Song phức tạp, kiểu tác phong ôm đồm của đại gia trưởng này nhìn thì có vẻ là giúp đỡ chu toàn cho người ta, nhưng hiệu quả thực tế thì lại không giống nhau.

Kỷ Văn Tung lau tay, cười nói: "Có vẻ cậu không hài lòng lắm nhỉ."

Yến Song nghĩ thầm dù sao thì đây cũng coi như là chuyện tốt, thả lỏng tâm tình nói: "Không ạ, tôi thực sự biết ơn ý tốt của Kỷ tiên sinh."

Kỷ Văn Tung đưa khăn lông cho người hầu, lắc đầu cười nói: "Hẳn là cậu nghĩ, người này lại tự mình quyết định, thật đáng ghét, đúng không?"

Yến Song cũng cười, hàm súc nói: "Không thể nào."

Kỷ Văn Tung cười mà không nói, ánh mắt ôn nhu lưu lại trên người Yến Song thật lâu, "Thật đáng tiếc, cậu lại không phải con trai ta."

Yến Song nghĩ thầm rốt cuộc y cũng biết cái tính gì cũng nói được của Kỷ Dao di truyền từ ai rồi.

"Kỷ Dao...... cậu ấy là một thiên tài." Nể mặt đứa nhỏ này quyên cho cô nhi viện nhiều như vậy, Yến Song cũng khuyên giải an ủi ông cha già của hắn chút.

"Thiên tài?" Kỷ Văn Tung lắc đầu, ngữ khí khinh thường, "Ta chưa thấy thiên tài nào ngu xuẩn như nó hết."

Yến Song không có hứng thú hòa giải chuyện gia đình nhà người ta, nên lại im lặng.

"Cậu còn chưa nói muốn phần thưởng gì mà?" Kỷ Văn Tung đổi chủ đề, lại hỏi.

Yến Song biết y mà không nói ra cái gì thì Kỷ Văn Tung sẽ không bỏ qua, y nghĩ chút rồi nói: "Tôi có thể giữ lại sau không? Nếu có một ngày tôi cần Kỷ tiên sinh trợ giúp, Kỷ tiên sinh có thể giúp tôi một tay không?"

"Được."

Kỷ Văn Tung không do dự dù chỉ một chút.

Yến Song hơi ngẩn ra, Kỷ Văn Tung hỏi: "Làm sao vậy?"

Yến Song hiểu ra, trước mặt người như Kỷ Văn Tung thì tất cả mọi cảm xúc đều phải thổ lộ giải thích cho ông ta.

"Tôi chỉ đang nghĩ," Yến Song cân nhắc ngôn từ, "Ngài đồng ý nhanh như vậy, không sợ tôi sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng gì sao."

"Đương nhiên." Kỷ Văn Tung đứng lên, vươn tay về phía Yến Song.

Yến Song chần chừ một chút rồi đưa tay cho Kỷ Văn Tung, bàn tay Kỷ Văn Tung ấm áp lại khô ráo, lòng bàn tay có vài vết chai mỏng bất quy tắc vết chai mỏng. Nhìn có vẻ ông thật sự đối đãi với Yến Song như một đứa trẻ, nắm tay y dắt ra ngoài cửa, "Cậu hiểu chuyện như vậy, sẽ có chừng mực, hơn nữa ta nghĩ......" Ông tự mình vén rèm trúc lên, ngoái đầu nhìn Yến Song mỉm cười, ôn hòa nói, "Chuyện dỗ bạn nhỏ vui vẻ, hẳn cũng sẽ không quá khó."