Chương 1: Huyết tế

Trong trận pháp huyết sắc, muôn vàn sợi tơ mỏng manh hiện lên, từ bốn phương tám hướng xuyên qua thân thể của Nghiêm Cẩm Thường, trói chặt hắn vào trung tâm trận pháp. Chỉ cần khẽ thở, khẽ động đậy, hắn ngay lập tức cảm thấy toàn thân cốt nhục như bị ngàn lưỡi dao cứa qua, đau đớn vô cùng.

Máu tươi theo sợi tơ chảy ra, tí tách rơi xuống trận pháp.

Mỗi giọt máu rơi vào trận, lại có một đoàn kim quang hiện lên, bay ra khỏi trận pháp huyết sắc, bị người đứng ngoài trận nắm trong tay, dung nhập vào lòng bàn tay khép lại.

Càng nhiều kim quang hiện lên, người đứng ngoài trận càng có nhiều kim quang tụ lại xung quanh.

Kẻ đó trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, lòng bàn tay nâng một đoàn kim quang, nói với Nghiêm Cẩm Thường đang bị nhốt trong trận pháp huyết sắc: "Nếu ngươi sớm hợp tác, há phải chịu những khổ sở này?"

Nghiêm Cẩm Thường chậm rãi mở mắt, đôi đồng tử màu nâu đỏ sẫm đã biến thành một màu đỏ máu.

Trong mắt phản chiếu bóng dáng màu trắng đang đứng giữa luồng ánh sáng vàng rực rỡ, cũng phản chiếu nụ cười ghê tởm của đối phương.

Nghiêm Cẩm Thường cười lạnh: "Chỉ có ruồi nhặng mới vây quanh bãi phân, ta không có sở thích kinh tởm như vậy."

Nghe vậy, sắc mặt người áo trắng đứng ngoài trận pháp sa sầm, hung hăng vung tay, trong trận pháp lại hiện ra thêm vô số sợi tơ, một lần nữa đâm xuyên vào cơ thể Nghiêm Cẩm Thường!

Cơ thể Nghiêm Cẩm Thường vốn đã bị vô số sợi tơ xuyên thủng toàn thân, đau đớn đến mức tê liệt, giờ lại bị đâm thêm, vậy mà không hề kêu lên một tiếng.

Càng nhiều máu tươi theo sợi tơ chảy xuống trận pháp bên dưới, ánh sáng vàng theo đó bốc lên, bay về phía người áo trắng bên ngoài trận pháp.

Cảm nhận được sức mạnh từ ánh sáng vàng, cơn giận trên mặt người áo trắng vơi đi phần nào, "Quả nhiên là con cưng của khí vận, ánh sáng khí vận chảy mãi không ngừng. Xem ra sư tôn nói không sai, tất cả mọi người đều có thể chết, duy chỉ có ngươi là không. Chỉ cần ở bên cạnh ngươi, là có thể có được thiên tài địa bảo, có được bí kíp trân quý."

Người áo trắng hút hết ánh sáng vàng bay ra từ trận pháp vào cơ thể mình, cảm thán: "Đây chính là cảm giác khí vận tụ tập sao? Thật sự quá tuyệt vời, chỉ một chút xíu đã như vậy, nếu có thể có được toàn bộ, cái gọi là bất tử chi thân và thể chất dẫn bảo, chẳng phải đều là của ta sao?"

Nghiêm Cẩm Thường siết chặt nắm tay, xương cốt kêu lên răng rắc: "Đây chính là lý do ngươi bày mưu hãm hại, vu oan giá họa cho ta?"

Người áo trắng nhìn Nghiêm Cẩm Thường bị giam cầm trong trận pháp màu máu, nụ cười càng thêm rạng rỡ: "Sư huynh, muốn trách thì trách ngươi quá ngây thơ! Rõ ràng sở hữu khí vận và thiên phú như vậy, lại ngu ngốc buồn cười như thế, thật khiến người ta khó chịu!"

Ánh mắt Nghiêm Cẩm Thường rời khỏi người áo trắng, rơi vào bóng đen đang hiện ra trong màn sương mù.

Bóng đen dần dần đến gần, người áo trắng cũng nhận ra, nhưng lại không thèm nhìn lấy một cái, chỉ nói: "Sư tôn, người đến thật đúng lúc, huyết tế đã bắt đầu rồi."

Người tới mặc một bộ trường bào màu xanh da trời, bước ra từ màn sương trắng, chỉ liếc nhìn Nghiêm Cẩm Thường một cái, liền quay đầu đi chỗ khác" "Gần được rồi, nếu thật sự gϊếŧ chết nó, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì."

Tuy nói vậy, nhưng người áo xanh vẫn giơ tay bắt lấy một luồng ánh sáng vàng bay ra từ trận pháp, luồng sáng nhanh chóng dung nhập vào cơ thể hắn.

Người áo trắng: "Sư tôn, mới chỉ bắt đầu thôi, sao có thể kết thúc nhanh như vậy? Khí vận trên người sư huynh nhiều như vậy, lấy thêm một chút thì đã sao?"

Nói xong, người áo trắng liền đưa tay ra, trực tiếp ôm người áo xanh vào lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên trán người áo xanh.

Người áo xanh đưa tay đặt lên ngực người áo trắng, dường như đang từ chối, nhưng hai má lại đỏ ửng.

Đôi mắt Nghiêm Cẩm Thường ánh lên tia sáng đỏ, nhìn chằm chằm hai kẻ giả tạo trước mặt, bỗng nhiên lại nhếch mép, nở một nụ cười.

Đôi môi nhạt màu đã sớm bị nhuộm đỏ bởi máu tươi, trong cơn đau đớn tột cùng, Nghiêm Cẩm Thường vậy mà vẫn có thể cười khẽ thành tiếng: "Sư tôn, đã là người cũng muốn khí vận trên người ta, sao không nói sớm?"

Nghiêm Cẩm Thường đột nhiên cử động, những sợi tơ đâm xuyên qua cơ thể hắn, sắc bén hơn cả lưỡi dao, lập tức cắt đứt da thịt hắn, phát ra tiếng leng keng, máu tươi bắn tung tóe, nhưng đều bị trận pháp cản lại, rơi xuống bên trong.

Nghiêm Cẩm Thường nắm chặt những sợi tơ đó, như thể không cảm thấy đau đớn, chìa tay về phía người áo xanh, đôi mắt đỏ ngầu ánh lên tia sáng kỳ dị: "Sư tôn, ở đây ta còn có thứ tốt hơn, người có muốn không?" Giọng điệu mê hoặc, như lời thì thầm của ác quỷ.

Trong đôi đồng tử đỏ rực lóe lên ánh sáng vàng hình tia chớp, ánh sáng vàng đó phản chiếu khuôn mặt tuấn tú của người áo xanh, sau đó chiếu thẳng vào mắt người áo xanh!

Người áo xanh mở to hai mắt, như bị đôi mắt đó thôi miên, cơ thể bước về phía trước vài bước, nhưng lại bị người áo trắng bên cạnh kéo lại: "Sư tôn?"

Người áo xanh mặc kệ hắn kéo, miệng lẩm bẩm gì đó, đột nhiên lao về phía trận pháp màu máu! Người áo trắng không kịp đề phòng, bị hắn kéo theo lao vào trận pháp!

Nghiêm Cẩn Thường nhân cơ hội dồn hết linh lực toàn thân vào đan điền, ngưng tụ thành kim đan, đồng thời nhanh chóng niệm chú ngữ.

Ngay sau đó, máu tươi bắn tung tóe, ánh sáng vàng nổ tung, ánh sáng chói lòa chiếu sáng cả bầu trời đêm đen kịt, tiếng nổ vang vọng khắp muôn ngàn dặm xung quanh, dư chấn đáng sợ màu vàng đỏ lan ra tứ phía, đất rung núi chuyển! long trời lở đất!