Chương 2: Trọng sinh

Thịt nát xương tan trong cơn đau thấu trời, thần trí mơ màng, Nghiêm Cần Thường thấy màn đêm rực sáng bởi ánh kim quang chói lòa, huyết sắc hòa lẫn vào mây trời, nhuộm thành một màu đỏ rực.

Sau cùng, tất cả chìm vào bóng tối, rơi vào tĩnh mịch.

…………

………

……



Tích tắc!

Dòng nước lạnh buốt rơi xuống mặt, mùi tanh nồng của máu tươi xộc vào mũi.

Nghiêm Cẩn Thường khẽ mở mắt, chỉ thấy từng đốm lửa xanh bay ngang trời, mưa rơi tí tách trên những loài cây tỏa ánh lục quang, phát ra tiếng động khe khẽ.

Đây là, mưa máu, tỏa ra mùi tanh tưởi nồng nặc.

Nghiểm Cẩn Thường đưa tay lên che mắt, huyết vũ rơi vào lòng bàn tay, rồi nhanh chóng chảy xuống qua kẽ ngón tay.

"Mưa rồi, đi nhanh lên đi nhanh lên!" Phía trên vang lên một giọng nói, thúc giục đầy vẻ bực bội: "Nhanh lên nhanh lên, thật là, ta hôm nay mới thay y phục mới, sao lại mưa nữa rồi, dạo này nhân gian thật chẳng yên bình, cứ động một tí là đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ."

"Phải đấy, làm cho âm phủ cứ ba ngày lại có một trận mưa máu, Long Vương còn chẳng siêng năng bằng!"

Âm phủ?

Nghiêm Cẩn Thường bừng tỉnh, rồi lại khẽ cười thông tỏ.

Phải rồi, hắn tự bạo, lẽ ra đã chết.

Nhưng hắn không hối hận, bởi vì hắn còn kéo theo hai tên đạo mạo kia cùng chôn vùi.

Nghiêm Cẩn Thường đứng dậy khỏi mặt đất, phủi bụi trên quần áo, lại thấy nơi mình vừa ngã xuống, đè lên một mảnh đỏ vỡ, còn có một mảnh đen.

Mảnh đen trông có vẻ quen mắt, Nghiêm Cẩn Thường nhặt lên xem xét, rồi tiện tay bỏ vào tay áo, lại đưa tay chạm vào những mảnh đỏ trên mặt đất, đào mảnh đỏ gần như bị chôn vùi trong đất lên, mới phát hiện đây lại là một đóa hoa đỏ có nhiều cánh nhỏ.

Bông hoa héo rũ, đã bị ép thành từng mảnh, cánh hoa cũng rụng rời tản mác.

Nghiêm Cẩn Thường nhìn quanh, phát hiện cách đó không xa, mọc một biển hoa bỉ ngạn đỏ như máu, biển hoa kéo dài đến tận bờ một dòng sông đen như mực.

Nghiêm Cẩn Thường bước đến bên những bụi hoa, đào một cái hố, đặt bông hoa héo vào, rắc đất lấp lên.

"Tiểu huynh đệ, ngươi cũng đang đợi người ở đây à?" Một giọng nói vang lên u u, gần bên tai.

Nghiêm Cẩn Thường nghiêng đầu nhìn lại, liền thấy dưới một ngọn lửa xanh, một khuôn mặt trắng bệch nứt ra một nụ cười kỳ dị, chiếc lưỡi đỏ tươi từ miệng nứt ra lăn xuống, thòng rất dài.

Đây rõ ràng là một con quỷ.

Nghiêm Cẩn Thường thầm nghĩ: Đợi người? Đợi kẻ thù ư? Rồi lại gϊếŧ hắn đến hồn phi phách tán?

Con quỷ "vυ"t" một tiếng cuốn lưỡi lại, rồi lại tiến lại gần hơn: "Ngươi đang đợi người ở đây, hay là tìm người? Ngươi nhìn ta xem, ta có phải là người ngươi đang tìm không?"

Nghiêm Cẩn Thường lùi lại vẻ chán ghét: "Không phải."

Con quỷ lộ vẻ tiếc nuối: "Không phải à, vậy ngươi nhìn những người này xem, có người ngươi đang tìm không?"

Con quỷ nghiêng mình tránh ra, Nghiêm Cẩn Thường liền thấy một đám người đỏ đỏ xanh xanh, đen đen trắng trắng ở bên bờ nước vàng nâu, hoặc khóc hoặc cười, hoặc hát hoặc múa, nói là một đám ma quỷ loạn vũ cũng không ngoa.

Nghiêm Cẩn Thường: "..."

Con quỷ: "Họ đều đang đợi người, nhưng đợi quá lâu rồi, đã quên mất cố nhân trông như thế nào, cũng vì đợi quá lâu, không cam lòng cứ thế rời đi mà chẳng đợi được gì, nên bây giờ chỉ có thể đợi cố nhân đến nhận, ngươi có nhận ra họ không?"

Nghiêm Cẩn Thường vốn còn thấy đám quỷ hồn trước mắt nhảy múa lộn xộn trông buồn cười, nghe con quỷ trước mặt nói vậy, lại im lặng, nhìn đám quỷ một cách nghiêm túc, vẫn lắc đầu.

Con quỷ lại vén mái tóc dài của mình, đưa mặt đến trước mặt Nghiêm Cẩn Thường: "Hay là ngươi nhìn kỹ ta lại xem? Ta nhớ ta đang đợi một đại mỹ nhân, tuyệt sắc mỹ nhân! Thật sự không phải ngươi sao!"

Những con quỷ vẫn đang loạn vũ bên bờ sông nghe thấy tiếng động liền nhìn qua, lập tức nói: "Mới không phải! Người ta đợi mới là đẹp nhất!"

"Của ta mới là! Khuynh quốc khuynh thành!"

"Nhìn ta! Nhìn ta!"

Nghiêm Cẩn Thường mặt không cảm xúc nhìn đám người đủ màu sắc trong nháy mắt vây quanh, "Không phải nói đã quên mất người đợi trông như thế nào rồi sao?"

"Quên rồi, nhưng người ta đợi nhất định rất đẹp, hoặc là tâm địa thiện lương, hoặc là thông minh tuyệt đỉnh, hoặc là võ nghệ cao cường, tóm lại nhất định có một điều ta thích, nếu không ta đợi làm gì?"

"Nói không chừng là một công chúa."

"Phụt! Mơ đẹp quá!"

"Hu hu hu..." Một nữ quỷ mặc áo đỏ tiến lên nhìn Nghiêm Cẩn Thường một cái, rồi lại tiếp tục khóc, vừa khóc vừa nói: "Phu quân của ta là một tên xấu xí mặt xanh nanh vàng, ngươi không giống chút nào, hu hu hu..."

Nghiêm Cẩn Thường: "..."

Con quỷ áo trắng lúc đầu lên tiếng nói: "Nếu ở đây không có người ngươi muốn tìm, vậy ngươi định đi xếp hàng, hay là đợi ở đây?" Nói xong, con quỷ áo trắng chỉ tay về phía hàng người dài dằng dặc cách đó không xa.

Nghiêm Cẩn Thường: "Không có người cần đợi."

Nghiêm Cẩn Thường nhanh chóng tìm thấy cuối hàng, đi theo những quỷ hồn đó lên cầu Nại Hà.

Nhìn xuống từ bên cầu, xung quanh toàn một màu xanh lục u ám, dòng sông màu vàng nâu chảy bên dưới, trên sông nổi đầy xác chết và xương cốt, tỏa ra từng trận mùi hôi thối.

Xa xa là một mái nhà màu xanh lam nhạt, trên mái nhà treo đèn xanh.

Những quỷ hồn đi qua cầu Nại Hà đều được quỷ sai dẫn đến nơi đó.

Nghiêm Cẩn Thường theo sát đội ngũ, cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng đến trước mặt một người đội mũ trùm đầu dài, gần như che kín cả khuôn mặt, chỉ lộ ra một chút cằm, người đó cầm một bát canh vừa mới múc, nhưng trước khi đưa cho Nghiêm Cẩn Thường lại đột ngột thu lại: "Sao lại có một hồn sống đến đây?"

Nghiêm Cẩn Thường hơi sững sờ.

Cùng lúc đó, vạn trượng hào quang chiếu xuống, rọi vào người Nghiêm Cẩn Thường.