Chương 19

Heydrich quỳ không biết đã bao lâu trước khi từ từ di chuyển đầu gối và đứng lên khỏi mặt đất.

Thân thể hắn ta tê dại kéo xiềng xích ra.

Trông như một cơn bão dữ dội vừa ập vào hành lang.

Viên chỉ huy vẻ mặt u ám dựa vào tường, phụ tá đang bận ghi chép một số tài liệu, xa trên cầu, quân đồn trú và tù nhân đều trộn lẫn với nhau, bối rối nhìn xung quanh.

Phụ tá ngẩng đầu nhìn thấy hắn, quay người đi tìm chìa khóa cùm: "Chết tiệt! Làm sao ta có thể quên ngươi được?"

Heydrich đi ngang qua người chỉ huy.

Hắn chợt nhận ra.

Trên khuôn mặt chán nản bên phải của người chỉ huy có một vết tát ở cùng vị trí với hắn ta.

......

Khinh hạm cất cánh và hạ cánh từ Pháo đài Delta và lặng lẽ hòa vào hạm đội du hành.

Eva Heydrich, người đang vùng vẫy và đấm đá suốt chặng đường lên tàu, cũng bị ném vào khoang ngủ trên kỳ hạm của hoàng đế.

"Ngươi cho rằng ngươi giam cầm, tra tấn, hủy hoại nhân phẩm của ta như thế này, ta liền sẽ khuất phục sao?"

Eva vừa được thả, cô lao thẳng vào cánh cửa kim loại đang đóng kín và đập mạnh vào tấm cửa.

"Ta đến từ gia tộc Heydrich bất khả chiến bại! Phương châm của gia đình ta là lưỡi dao sắc bén - trừ khi nó bị vỡ và tan chảy, gia tộc ta sẽ không bao giờ đầu hàng!"

"Nếu muốn ta trở thành nô ɭệ của Caesis, vậy tại sao không gϊếŧ ta ngay bây giờ!!"

Cô đập cửa cho đến khi tay bị bầm tím.

Mãi cho đến khi vết thương sau gáy rách hẳn, cô không thể trụ được nữa nên mới dựa vào cửa sập và ngồi xuống.

Lúc này, Omega, một thiếu niên với vẻ mặt sợ hãi, mới bước từng bước nhỏ tới.

Cậu ta thì thầm: "Có rất nhiều máu đằng sau miếng băng của em... em ổn chứ?"

Eva ngước lên và đầu tiên là nhìn thấy chiếc vòng cổ của Mimir.

Cô không khỏi buồn bã hỏi: “Anh cũng là nô ɭệ Omega bị hắn giam cầm à?”

Mimir tỏ ra sợ hãi và lắc đầu.

Cậu chạm vào nút mở cửa.

Cửa sập mở ra.

Eva: “…”

Mimir: "..."

Cô không có thời gian để suy nghĩ.

Nhanh chóng đứng dậy và chạy về phía cửa.

Điều kỳ lạ là khi Eva vấp ngã và chạy vòng quanh trên cầu, không một Lang Kỵ sĩ Hoàng gia nào đang đứng gác ở hai bên đến ngăn cản cô.

Mãi cho đến khi cô đột nhập vào một tầng hầm được canh gác nghiêm ngặt thì một Lang Kỵ sĩ đã ngăn cô lại.

Thủ vệ Lang kỵ sĩ giương súng, lạnh lùng nói: "Nơi hoàng gia cấm người khác ra vào, mời lập tức rời đi."

Eva đang định trốn thoát quay lại thì thấy một nhân viên y tế đang cầm hộp y tế được một Lang Kỵ sĩ dẫn đến từ đầu bên kia hành lang.

"Tiểu thư thân mến, thần tuân lệnh bệ hạ đến để chẩn đoán và chữa trị vết thương cho người."

So với Eva, nhân viên y tế của con tàu rõ ràng đã hoàn toàn quen với việc bị Lang Kỵ sĩ mang đi khắp nơi.

Anh ta thậm chí còn có thể chào Eva theo tiêu chuẩn quý tộc trong khi chân của anh đang lơ lửng ở trên không.

"Bệ hạ nói tiểu thư đã tự mình cắt bỏ tuyến thể Omega, đây không phải chuyện nhỏ, nếu tiên lượng không được xử lý tốt sẽ gây ra biến chứng thứ phát nghiêm trọng, có thể nguy hiểm đến tính mạng..."

Eva cố trừng mắt tối sầm, xua tay nhân viên y tế:

"Biến đi! Ta không cần con quỷ như hắn ở đây giả vờ tốt bụng!"

Cô gái yếu ớt loạng choạng hai bước rồi ngã xuống đất.

Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng cửa sập mở ra phía sau Lang Kỵ sĩ.

Một mùi hương hoa hồng rất lạnh tràn ra.

Mùi pheromone của Alpha không phân hóa rất nhẹ, chỉ có giác quan của Omega mới có thể phát hiện ra ngay lập tức.

Đây là mùi pheromone chỉ thuộc về tên hoàng đế kia.

"... Nero Caius! Đồ điên, gia tộc ăn thịt người... Món nợ máu của gia tộc Heydrich... Ngươi sẽ không bao giờ có thể trả được!"

Eva mất quá nhiều máu, tầm nhìn dần dần mờ đi, môi và lưỡi bắt đầu tê cứng.

Tất cả những gì cô có thể nhìn thấy là một đôi bốt quân đội khảm lá bạc, không chút do dự bước qua cô và rời đi với một cơn gió mạnh.

Dù lời nói có gay gắt đến đâu, vị hoàng đế tóc bạc cũng không hề do dự một phần nghìn giây.

Như thể cảm xúc, tầm nhìn và thậm chí mọi thứ, kể cả cuộc sống, đã được chuyển giao cho một thứ gì đó xa xôi và to lớn.

Từ đó trở đi, chỉ còn một con đường để đi và không thể quay lại.

“Chữa lành cho cô ta.”

“Tuân lệnh, thưa bệ hạ.”

Giọng nói lạnh lùng như pheromone của Nero dần dần trôi đi bên tai Eva.

.......

Từ đầu tháng 7 đến giữa tháng 8, Nero đã tuần tra dọc biên giới đế quốc.

Các lãnh chúa của mỗi lãnh thổ trong thiên hà đã sớm chuẩn bị cung điện cho hoàng đế và lấp đầy nó bằng cống phẩm và Omega;

Kết quả là, trong khi họ đang háo hức chờ đợi ở pháo đài lãnh thổ, nhưng được thông báo rằng hạm đội hoàng gia đã tiến đến tiền đồn biên giới tiếp theo.

Điều này khiến rất nhiều quý tộc bối rối, không khỏi âm thầm tìm hiểu thánh ý.

“Tin tức từ thủ đô là Bệ hạ đã chán cuộc sống trong cung nên tạm thời quyết định đi du thuyền để thư giãn… Nhưng ở biên giới chỉ có thiên thạch và rất nhiều tinh tặc. Tới đó để xem à?"

"X ngu dốt, ngươi không hiểu ý của bệ hạ sao! Ngươi có biết bệ hạ đã từng trốn ở biên giới mười năm không? Nghe nói là tuần tra, nhưng thực chất là thăm lại địa phương cũ!"

"Ngươi chưa nghe tin tức mới nhất sao? Bệ hạ đã loại bỏ một chỉ huy khỏi Pháo đài Delta, lấy đi một Omega, thậm chí còn giúp đỡ anh trai của Omega đó vùng dậy? Có lẽ trong quá khứ có chút yêu hận tình thù......"

Đại công tước Harrison nhận lấy bản báo cáo của gián điệp gửi đến, liếc nhìn thoáng qua rồi kéo màn sáng sang một bên.

"Quên đi, cháu trai của ta vẫn luôn muốn làm gì thì làm, chỉ cần nó không can thiệp vào mấy mạch khoáng sản phương bắc của ta, nó muốn làm gì thì làm."

"Đúng vậy, Hoàng đế bệ hạ dù sao vẫn là một đứa trẻ có ý tưởng mới mẻ... Nhưng tên Omega mà Công tước ban cho hắn trước đây dường như không còn được ưa chuộng nữa. Thật sự rất đáng thương..."

Đại công tước Harrison cười lạnh: “Ta có thể khống chế chính phủ đến mức nào đi nữa, cũng không thể làm sao có thể khống chế được Omega mà hoàng đế muốn có? Dù sao nó càng hưởng lạc, càng xa rời chính trị, càng có lợi cho chúng ta."

Các bộ trưởng tụ tập quanh bàn hoàng gia liên tục gật đầu trong khi vuốt ve đầu của các Omega đang nằm trong lòng họ.

......

Nero ngồi trên ghế trong phòng chỉ huy, nhìn chằm chằm vào bản đồ sao lơ lửng trên bầu trời.

Phần biên giới phía Bắc đã được hắn đổi mới. Ngoài các pháo đài và các thiên hà dân cư đông đúc, nơi các phi thuyền liên tục đến và đi, có một khoảng không tối tăm rộng lớn và đáng sợ.

Nero chống cằm quan sát, thỉnh thoảng dùng bút photon đánh dấu mấy tiểu hành tinh bị bỏ rơi trên tiền đồn, sau đó lại lắc đầu lau đi.

Một kết nối thông báo thông tin liên lạc khẩn cấp.

"Bệ hạ! Bọn tinh tặc đang xâm lược!"

Màn hình ánh sáng trước mặt Nero sáng lên, một khuôn mặt hoảng sợ hiện ra.

Đó là người chỉ huy đồn trú được Đại công tước Harrison cử đến để bảo vệ hắn.

"Có hơn 500.000 tàu địch, chúng đang hung hãn tiến tới! Bệ hạ, xin hãy ra lệnh cho thần!"

Nero lấy chiếc bút photon trong tay ra.

"Người có dự tính gì không?"

Hắn nói: "Tiêu diệt tất cả. Đời này chúng sẽ không bao giờ dám đến gần biên giới của đế quốc nữa."

Chỉ huy đồn trú mở miệng chỉ có thể đổ mồ hôi điên cuồng và chớp mắt.

“…Thần sẽ làm theo mong muốn của ngài, thưa bệ hạ…”

Nero ngồi trên ghế chỉ huy và theo dõi trận chiến bằng màn hình ánh sáng cực lớn.

Hai triệu hạm đội đồn trú bao vây phi thuyền của Hoàng đế, cổng súng hoàn toàn mở rộng và run rẩy chờ đợi.

Ở mọi hướng trong không gian, hàng trăm nghìn đèn định vị phi thuyền xuất hiện như những bóng ma.

Giống như đôi mắt của những con sói đói khát lần lượt sáng lên trong khu rừng tối tăm.

"Nhân danh Đại Đế bệ hạ, khai hỏa!"

Hai bên chính thức đấu súng.

Chùm ánh sáng chết người có thể phá hủy một tiểu hành tinh ngay lập tức được dệt thành một mạng lưới hỏa lực dày đặc, gần như thắp sáng hoàn toàn không gian tối tăm này thành ánh sáng ban ngày.

Xem trận đấu đến phút thứ 13.

Nero không thể kìm nén được cơn tức giận nữa, ném mạnh cây bút photon trong tay xuống bàn.

"Ta thực sự hy vọng rằng một ngày nào đó trong tương lai, khi ta bắt đầu từ đây, sẽ có hàng trăm - không. Hàng chục nghìn người có thể thay thế ta bất cứ lúc nào."

Hắn đẩy chiếc ghế chỉ huy đi vòng quanh vài lần.

Sau đó, hắn kéo một bên hoàng bào, sải bước ra khỏi phòng chỉ huy cùng Bạch Lang Kỵ sĩ.

......

Hai mươi tám phút sau khi ngọn lửa bùng phát, khuôn mặt của người chỉ huy đồn trú một lần nữa xuất hiện trên màn hình ánh sáng trong phòng chỉ huy.

Lần này vẻ mặt của hắn ta càng tệ hơn, thậm chí còn có những bóng người hỗn loạn chạy theo sau lưng hắn ta:

"Bệ hạ! Chúng ta đã bị tàu địch bao vây!"

“Thần đã yêu cầu tiếp viện từ các thiên hà lân cận, xin Bệ Hạ hãy ban mệnh lệnh rút lui!”

"Bệ hạ... Bệ hạ?!"

Kho cơ giới dưới kỳ hạm của vị hoàng đế tóc bạc giờ đã sáng đèn rực rỡ.

Nero ngồi trong buồng lái, đeo găng tay chiến thuật và cầm cần điều khiển một cách vô cảm.

[Đã phát hiện thấy sự hiện diện của trình điều khiển.]

[Các liên kết thần kinh đang được thiết lập...đi vào bản chất]

Hàng vạn sợi dây thần kinh phát sáng rủ xuống và xuyên vào mái tóc bạc của Nero.

Cùng lúc đó, vật khổng lồ bên ngoài buồng lái cũng bắt đầu chậm rãi cử động mười ngón tay, nắm chặt rồi thả lỏng.

Hệ thống bị chèn ép giữa vô số sợi thần kinh, run rẩy và co lại thành một quả bóng: [Ồ, ồ.]

Nero lại mở mắt ra.

Con ngươi màu đỏ đã được bao phủ bởi một lớp ánh sáng bạc.

Hệ thống đã mở mang tầm mắt: [Chà——!!]

[Tỷ lệ đồng bộ hóa, 25%, 44%, 75%, 9 9%, 124%... Năng lượng tinh thần của người lái xe quá cao và đã vượt quá giá trị tới hạn. Cảnh báo, có nguy cơ gây tổn thương tinh thần.]

Nero đã mở kênh liên lạc toàn hạm đội.

“Kể từ giờ phút này, toàn bộ thuyền đều tuân theo mệnh lệnh của hoàng đế.” Hắn nói: “Ai trái lệnh sẽ bị xử bắn tại chỗ!”

[Vẫn còn 5 giây trước khi khởi động hoàn toàn.]

[......5, 4, 3, 2,1.]

Con cơ giáp khổng lồ đang im lặng cúi đầu trong bóng tối đột nhiên bật đèn chiếu lên.

Toàn bộ cửa kho cơ khí đều mở.

Hơn 30 cỗ máy khổng lồ màu đen phóng ra dưới hình dạng một con tàu và lặng lẽ trượt vào không gian sâu thẳm của vũ trụ.

.......