Chương 2

Nero mở mắt.

Cơn đau âm ỉ ở cổ, giống như được đưa từ biển tâm linh về hiện thực.

Hắn tỉnh dậy, chưa kịp nhận ra mình đang ở đâu thì đã nghe thấy tiếng ai đó đang lẩm bẩm không ngừng bên cạnh.

"Chúa phù hộ... Cầu mong người khỏe mạnh..."

Nero nằm trên gối hơi nghiêng đầu sang, hắn nhìn thấy là một kỵ sĩ cao lớn, đầu sói mặc áo giáp bạc cùng với áo choàng trắng, ngồi xổm cạnh giường như một con chó lớn. Người kỵ sĩ nắm chặt tay hắn bằng cả hai tay, đầu gục vào mu bàn tay hắn, và không ngừng thấp giọng cầu nguyện.

Hắn từ từ giơ tay còn lại lên, nắm lấy chiếc mũ sắt tai sói của đối phương.

"!Bệ hạ...? Tiểu bệ hạ!"

Lang kỵ sĩ đột nhiên ngẩn đầu lên, mặc dù chiếc mũ bảo hộ đã che khuất biểu cảm của hắn ta, nhưng đôi mắt sói lập tức sáng lên có thể thấy rõ tâm trạng kinh hỉ của anh lúc này.

"Tiểu điện hạ, ngài tỉnh rồi! ngài gần như bất tỉnh đã hai tuần qua………”

Nero không lên tiếng, chỉ khẽ mấp máy môi.

Cơn sốt cao kéo dài nhiều ngày khiến toàn thân hắn cảm thấy yếu ớt và nóng như lửa đốt, thực sự không còn sức nữa. Nhưng Bạch Lang kỵ sĩ lại là trưởng kỵ sĩ của hắn, anh đã theo hắn từ năm 5 tuổi, chỉ cần nhìn nét mặt cũng có thể biết Nero muốn gì.

Kỵ sĩ lập tức lấy trong găng tay ra một ống thuốc bổ sung dinh dưỡng, mở nắp, dùng thiết bị sưởi ấm trong lòng bàn tay đậy lại một lúc, sau đó ôm tiểu điện hạ vào ngực, đút cho hắn ăn từng chút một.

Khi Nero nuốt xuống, cổ họng truyền đến cơn đau âm ỉ như bị bóp nghẹt. Ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo, mặt bĩnh tĩnh, từ từ uống hết chất dinh dưỡng.

"Trong lúc ta hôn mê, chuyện gì đã xảy ra với đế quốc?"

Giọng nero khàn khàn, nhưng đôi mắt đỏ hoe của hắn không còn đυ.c ngầu như đang dần hồi phục sau cơn bạo bệnh.

"Không, thưa điện hạ." Bạch Lang kỵ sĩ trong khi ôm chặt chiếc chăn bông vào người, một bên thấp giọng bẩm báo, " Quân đoàn Lang kỵ binh luôn được trang bị vũ khí mạnh mẽ để bảo vệ Thái Dương Cung, pháo đài hoàng gia và kho vũ khí mà không cần phải đợi mệnh lệnh từ ngài, bất kể là ai cũng không được ra vào."

“Còn đại công tước Harrison?”

"Đại công tước xác thực đã đến thăm, thưa điện hạ. Theo chỉ dẫn của ngài, tôi sẽ giữ tất cả Omega mà ông ấy cử đến đây để phục vụ ngài trong tẩm thất."

Nero dùng đầu lưỡi chạm vào chiếc răng nanh bên phải, ánh mắt hơi tối sầm.

"Có ai tiếp cận ta ngoài ngươi trong khoảng thời gian này không?"

“Không, thưa điện hạ.” kỵ sĩ trịnh trọng trả lời, “Tôi sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai đến gần ngài."

Sắc mặt Nero trở nên nới lỏng hơn, trầm tư suy nghĩ:

"Những Omega đó đâu?"

“Thần nghĩ pheromone do Omega phát ra có thể ảnh hưởng đến chất lượng khí thở của người. Vì vậy, ngay khi Đại công tước Harrison rời đi, tôi đã đưa họ đến một cung điện khác."

Bạch Lang kị sĩ trả lời rất nghiêm túc, ngươi lại khiến tiểu điện hạ có vẻ mặt sắc lạnh phải bật cười.

Nero uống thuốc bổ sung dinh dưỡng trong tay, nhắm mắt lại, chịu đựng cảm giác choáng váng, sau đó hắn vươn tay hướng về phía sau cổ của Bạch Lang kỵ sĩ.

"Điện hạ?" Bạch Lang Kỳ cúi đầu để hắn ôm mình, vô thức ôm lấy chân đối phương, "Ngươi vừa mới sốt cao tỉnh lại, có phải hay không..."

"Tắm và thay quần áo." Nero nhìn qua vai hiệp sĩ nhìn chằm chằm vào Thái Dương Cung tráng lệ ngoài cửa sổ. "Sau đó, triệu tập cái quan hầu đến, ban hành sắc lệnh. Ngày mai lúc chín giờ, ta sẽ đăng quang tại Thái Dương Cung."

Bạch Lang Kỵ sĩ như còn điều muốn nói, nhưng hắn đã quá quen thuộc với tính tình của Nero, đành phải ngậm miệng.

Tuy hắn đã kìm nén lời muốn khuyên ngăn, nhưng động tác do dự của hắn đã bộc lộ suy nghĩ nhỏ nhặt của mình.

Mãi cho đến khi Nero nắm lấy đôi tai sói của hắn lần nữa, hắn mới phải thấp giọng "Được rồi, thưa bệ hạ, được", bế Nero ra khỏi chăn và sải bước vào phòng tắm.

Phòng tắm đã được sửa sang lại từ lâu trước khi Nero chuyển đến, đặc biệt để phù hợp với người dùng không thể đi lại. Hai bên thành bồn tắm có các giá đỡ ba chân treo và được bọc trong những tấm thảm mềm chống thấm nước.

Bạch Lang kỵ sĩ nhẹ nhàng đặt Nero lên tay vịn trong bồn tắm, vừa đổ nước nóng lên đó vừa cởϊ áσ ngủ của tiểu chủ nhân, sau đó nhấc chân lên đặt lên giá treo ở hai bên bồn tắm.

Rõ ràng là Nero vẫn cảm thấy hơi khó chịu. Hắn một bên thấp giọng ho khan, một bên dựa vào chiếc đệm mềm mại ở mép bồn tắm, nằm lên cánh tay chợp mắt.

Bạch Lang kỵ sĩ không gây ra tiếng động nào mà lặng lẽ dùng xà phòng lau sạch cơ thể Nero, lấy cánh tay đang đè dưới đầu Nero ra, thay vào đó là một chiếc gối mềm chống thấm nước.

Chỉ tới khi phần dưới của bắp chân, động tác của Bạch Lang kỵ sĩ mới rõ ràng dừng lại một lúc.

Hắn cởi miếng băng ở mắt cá chân cho Nero. Một cách chậm rãi và cẩn thận.

Sinh ra trong một gia đình hoàng gia quyền lực, tiểu hoàng tử được sủng ái nhất gần như được lớn lên bằng tình yêu thương và sự nâng niu. Lòng bàn chân mềm mại trắng như tuyết, vì bị tàn tật nên chân Nero hiếm khi chạm đất và đi lại nên ngay cả một vết chai mỏng cũng không có. Ngón chân tròn như ngọc trai và gót chân thanh tú, thậm chí còn lộ ra một lớp phấn mỏng. Khi nằm trong lòng bàn tay Bạch Lang kỵ sĩ, chúng trông giống như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc cẩn thận.

Tuy nhiên, có hai vết sẹo cực kỳ sâu chạy ngang qua mắt cá chân xinh đẹp đó.

Vết rìu gớm ghiếc cắt từ gân gót chân đến phía trước mắt cá chân. Nó gần như tách rời toàn bộ lòng bàn chân khỏi bắp chân.

Xương mắt cá chân cũng bị vặn gãy, biến thành một khối phình kỳ lạ và khó coi.

Đầu tiên Bạch Lang kỵ sĩ phun thuốc khử trùng lên vết thương cũ, sau đó dùng khăn tay ướt dọc theo mép vết sẹo, rồi nhẹ nhàng lau qua.

"Alexey, anh làm tôi ngứa." Nero đang nằm trên đệm cử động chân, "Dùng thêm sức đi, ta sẽ không đau đâu."

Chàng kỵ sĩ luôn nghe lời, vẫn dùng lực nhẹ như lông vũ, để lau chân bằng xà phòng cho tiểu chủ nhân.

Sau đó thay băng mới và đặt lại lên chiếc đệm mềm bên cạnh bồn tắm.

“Điện hạ, khi lễ đăng quang kết thúc, thần sẽ chuẩn bị trước khoang ngủ cho ngài."

Bạch Lang kỵ sĩ quấn nero người đầy mùi xà phòng lại trong chiếc áo choàng tắm. Khi hắn trên đường đưa Nero về phòng ngủ, miệng hắn vẫn lẩm bẩm tính toán cẩn thận:

"Phải mất ba ngày mới có thể đến được thiên hà Delphi. Ít nhất ba ngày này, ngài có thể nghỉ ngơi đầy đủ trong khoang ngủ."

Chân của nero đặt trên đầu gối của kỵ sĩ, để hắn mang giày và đi tất. Trong khi Alexey đang mãi luyên thuyên, hắn tay chống càm, lắng nghe từng lời, với ánh mắt nghiêm nghị, nhưng hắn luôn nhìn chằm chằm vào Thái Dương Cung ngoài cửa sổ từ xa.

"Sau lễ rửa tội ở Thánh Điện, nếu y quan vẫn cho rằng tình trạng của ngài không ổn lắm - điện hạ, xin hãy tha thứ cho thần. Thần có thể, không còn sự lựa chọn chỉ có thể sử dụng một số biện pháp, để ngài có thể tiếp tục nằm nghỉ trên giường...nhưng nếu ngài thực sự cảm thấy không vui, thần sẽ không thể kiên trì quá lâu. Cho nên tiểu điện hạ, cầu mong ngài...."

“Alexey, ngươi phải nhớ kỹ.”

Nero đột nhiên ngắt lời hắn, đem tầm mắt từ cửa sổ quay trở về.

Bởi vì đó là với người bạn thời thơ ấu tốt bụng của hắn, khi người hoàng đế trẻ nói chuyện với Bạch Lang kỵ sĩ, khóe môi vẫn hơi nhếch lên. Tuy nhiên, một đôi mắt đỏ đang phản chiếu ánh mặt trời đỏ rực ngoài cửa sổ, khiến chúng càng thêm chói mắt và khó có thể nhìn thẳng.

“Đợi đến ngày mai lễ đăng quang kết thúc, và từ giờ trở đi-------------.”

"Ngươi phải gọi ta là Hoàng đế bệ hạ."