Chương 9

Nero đi dọc theo hành lang dài.

So với lúc hắn 6 tuổi, thời gian ở đây tựa như đã hoàn toàn dừng lại, ngay cả những vết nứt nhỏ trên tường cũng không hề thay đổi.

Đi về phía cuối hành lang, tầm nhìn chợt mở ra.

Vòm tròn tráng lệ cao gần như chạm tới mây, được bao phủ bởi những bức tranh tường lộng lẫy các vị thần xinh đẹp mặc áo choàng đang cùng nhau uống rượu.

Khi mọi người nhìn từ dưới lên trên, họ thậm chí có thể cảm thấy vô cùng choáng váng, như thể các vị thần từ trên trời đang giáng thế xuống thế giới loài người.

Bên dưới tu viện là một quảng trường hình tròn đẹp mắt không kém. Các mẫu gạch lát sàn phức tạp và chi tiết tỏa ra từ Thánh đàn hình tròn cao ở trung tâm, đan xen với nhau và chảy ra các cửa sổ kính khổng lồ trong suốt từ trần đến sàn ở rìa quảng trường.

Ánh nắng từ trên núi cao mà toàn bộ Thánh điện không thể hấp thụ được đang tràn ra đây một cách không kiểm soát. Cũng vẽ lại vầng sáng vàng mềm mại của người mặc áo tuyết trắng và tóc trắng trên bàn thờ.

Nero nhìn chằm chằm bóng người phía sau một lúc lâu, sau đó xắn tay áo lên, bước xuống bậc thang đầu tiên.

Khi hắn bước xuống cầu thang, những người giúp lễ đứng xung quanh Thánh đàn như những bóng ma bắt đầu hát một bài thánh ca xa xôi và mơ hồ nào đó mà lời bài hát không thể nghe rõ.

Từ lúc những người hầu này ra đời, họ không bao giờ rời khỏi Thánh đàn. Nero chăm chú nhìn và nhận ra khuôn mặt của họ dưới mũ trùm đầu, mắt và tai của họ đã bị khâu kín. Chỉ có mũi mới có thể thở và miệng mới có thể hát.

Cùng lúc đó, dòng nước suối ấm áp chảy xuống từ mắt của vô số tác phẩm điêu khắc thiên thần xung quanh quảng trường.

Nước tràn ngập những cánh hoa thơm ngát và nhanh chóng làm ướt chân Nero.

Nero bước trên nước thánh và tiếp tục di chuyển xuống cầu thang.

Với tư cách là hoàng tử hợp pháp của đế quốc, tất nhiên khi còn nhỏ hắn ta sẽ được đưa đi tham gia các nghi lễ trong điện. Hắn đã từng ngồi trên vai Bạch Lang kỵ sĩ, cầm đôi tai kim loại trong đôi bàn tay nhỏ bé của mình và nhìn thấy Thánh tử huyền thoại từ xa.

St.Lophes luôn lặng lẽ đứng trước du thuyền và tham gia lễ bên cạnh hoàng đế. So với Hoàng đế Caesis ăn mặc lộng lẫy và đầy quyền năng, khí chất của Thánh Tử lại giống như nắm tuyết trắng trên đỉnh Olympus, hay mảnh ánh trăng do thần mặt trăng Selene để lại trên đời.

Thánh Tử có vẻ ngoài gần như không giống người thường, có thể cuốn trôi mọi thứ, ngay cả họa sĩ triều đình danh tiếng nhất đế quốc cũng không thể khắc họa được diện mạo của anh ta trên một tấm vải trống. Mái tóc dài trắng như tuyết của anh ta dài đến mắt cá chân, đúng như lời ca của các thi sĩ hát: "Những giọt nước mắt của các vị thần rơi xuống đỉnh Olympus và tan thành trận tuyết sạch nhất".

Ngay cả cậu bé Nero 6 tuổi, khi nhìn thấy St.Lopheus lần đầu tiên cũng cảm thấy đầu ù đi, mọi âm thanh bên tai đều biến mất, chỉ còn lại những bài thánh ca thanh tao ngân vang sâu trong tâm hồn hắn.

Nhưng chẳng bao lâu sau, hắn đã tỉnh táo trở lại.

Hắn từ trên vai Bạch Lang nhìn xung quanh, đám đông khắp đường phố đang hét lên tên Thánh Tử, nhiều người vì phấn khích đến mức khóc không kiềm chế được, thậm chí còn ngất xỉu vì khóc.

Khi nhìn lại Thánh Tử trên du thuyền, Thánh Tử cũng đang nhìn xuống những tín đồ gần như điên cuồng dưới con tàu với đôi mắt vàng óng cụp xuống. Chỉ là ánh mắt của anh ta đã khiến cậu bé Nero, lúc đó mới 6 tuổi, tự nhiên cảm thấy rẩ kỳ lạ.

-----Khiến hắn nhớ đến đôi mắt trống rỗng của các bức tượng thần trên các cây cột ở điện.

Thiếu niên Bạch Lang Kỵ sĩ ngơ ngác, vẻ mặt không có tiền đồ. Tiểu Nero vặn vẹo mông muốn đi xuống mua kẹo, nhưng Bạch Lang Kỵ sĩ đã túm lấy bắp chân của hắn ngăn lại, làm hắn không thể leo xuống được.

Tiểu Nero tức giận đến đập đầu vào đầu anh: "Sói lớn ngu ngốc! Sói lớn ngu ngốc!"

Thiếu niên Bạch Lang Kỵ sĩ đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng ôm lấy hắn: "Thực xin lỗi, điện hạ..."

"Ngươi là Bạch Lang của ta, nhưng hôm nay ngươi chỉ biết nhìn Thánh tử mà không để ý đến ta!" Tiểu Nero vừa mới thay răng, phát ngôn bị ồ nghiêm trọng, nhưng điều đó cũng không ngăn cản hắn hưng hăng buộc tội đối phương, "Nếu ngươi còn làm điều này một lần nữa, ta sẽ không cần ngươi nữa!"

Thiếu niên Bạch Lang hoảng sợ quỳ xuống tại chỗ: "Điện hạ, thỉnh ngài..."

"Ay. Hãy tha thứ cho cậu ta đi, em trai yêu."

Một đôi tay nâng Nero lên, tiểu Nero ngẩng đầu lên, chính là Tam công chúa có mái tóc bạc mắt xanh đang mỉm cười với hắn.

"Không phải ai cũng như Caesis, người sinh ra đã có khả năng chịu đựng được sức mạnh tâm linh của Thánh Tử."

"Chờ một chút, chuyện này hiện tại có thể nói sao?" Một cái đầu bạc khác từ chiếc thuyền máy bên cạnh thò ra, Tứ hoàng tử đế quốc 12 tuổi mở cửa sổ cabin với vẻ mặt kinh hãi, “Không phải chúng ta phải đợi Nero bắt đầu lên đến lớp thần học sao?"

“Lớp thần học?” Tam công chúa buồn cười nói, nắm lấy gò má no đầy của bé Nero: “Nhìn hành vi trốn học mỗi ngày của nó, khó mà nói năm nay nó có thể học được ngữ pháp cơ bản hay không, phải không, tên nhóc gây rối?"

“Nhân tiện, lần trước trong lễ hội em muốn mua gì?”Tứ hoàng tử nghĩ tới điều gì đó, “Bản đồ sao ba chiều hay đàn violon ở địa cầu cổ, là gì vậy?”

"Đường!"

Nero, người đang bị nắm lấy mặt, lớn tiếng nói.

Tuy nhiên, vì lời nói của mình bị lọt ra ngoài, nên Tứ hoàng tử cố ý ghé sát đầu lại hỏi: "Tô Tạp là gì? Tô Tập loại 86 cơ giáp?"

"Đường--!"

Nero nói to hơn vào tai anh.

Tứ hoàng tử gật đầu: “Được, đã hiểu.”

Anh ta quay sang Lạng kỵ sĩ của mình và nói: "Hãy đi mua chiếc máy đó cho Nero. Hãy mua chiếc đắt nhất."

Bé Nero đấm vào mặt anh ta.

Bạch Lang của Tứ hoàng tử nhìn nét mặt đã bay mấy hồn của Tứ hoàng tử, do dự: “…………Điện hạ, ngài còn…………mua nó không?”

"Các ngươi đều lẻn ra chợ sao? Ta tìm các ngươi rất lâu, sao không dẫn ca ca cùng đi chơi?"

Một chiếc thuyền máy khác đậu cạnh họ.

Khi cửa thuyền mở ra, nhị hoàng tử của đế quốc, người cũng có mái tóc bạc tuyệt đẹp, bước ra khỏi thuyền.

Không giống như hai người em luôn đùa giỡn trong sân, nhị hoàng tử 15 tuổi Eleanor Augustus Caesis đã bắt đầu tham gia vào các hoạt động ngoại giao của hoàng gia Caesis.

Anh ta chải gọn gàng mái tóc bạc ra sau, để lộ khuôn mặt tuấn tú và vầng trán mịn màng, mắt trái còn đeo một đôi kính một mắt tao nhã, khi cười trông giống như một con cáo lông bạc đầy tà ác.

Tứ hoàng tử: “Ta đương nhiên sẽ không mang ngươi theo!

Ngươi khẳng định sẽ nói với đại tỷ!”

Nhị hoàng tử chớp mắt, không nói gì mà chậm rãi nhếch môi.

Tứ hoàng tử có một loại dự cảm không tốt: “……….Chết tiệt."

"Đệ đệ, phong thái hoàng gia của em đâu rồi?"

Khi giọng nữ lạnh lùng vang lên, ba người con út Cassis đột nhiên cứng người. Hoàng thân, con gái lớn của Hoàng đế, đang mặc một bộ áo giáp sắt nặng nề và đứng đằng sau họ với vẻ mặt lạnh lùng.

“Đếm đến ba, ngay lập tức, tất cả các em hãy quay trở lại đền thờ. Hãy hoàn thành nghĩa vụ của mình với tư cách là thành viên hoàng gia.”

Cô còn chưa bắt đầu đếm ngược, Tam công chúa và Tứ hoàng tử lập tức bỏ rơi em trai mình, chộp lấy Lanh kỵ sĩ của mình, lao về phía phi thuyền.

“Chị định mang nó đi sao?” Nhị hoàng tử chỉ vào tiểu Nero.

Đại hoàng nữ lạnh lùng nhìn Nero.

Đối mặt với nữ chiến thần đang bắt đầu bộc lộ tài năng trên chiến trường, Nero rùng mình như một chú mèo con. Hai bàn tay nhỏ trắng nõn ôm lấy chân thiếu niên Bạch Lang kỵ sĩ, chỉ có thể ngước đôi mắt đỏ ươn ướt nhìn cô.

Thiếu niên Bạch Lang kỵ sĩ lặng lẽ, tiến lên nửa bước và lặng lẽ chặn Nero ở phía sau.

"....đừng bận tâm. Nó vẫn còn nhỏ, hãy để nó chơi thêm một vài năm."

Đại công chúa không dấu vết thở dài, quay người lên phi thuyền.

“Nếu chú Rupert hỏi, hãy nói rằng chưa ai trong chúng ta từng gặp Nero.”

Nhị hoàng tử quay người định rời đi, nhưng lại nghĩ tới điều gì đó, quay người ngồi xổm trước mặt Nero.

Hắn vươn tay nắm lấy không khí sau đầu Nero, sau đó giơ lên

trước mặt Nero:

"Tiểu tử, ngươi đoán xem bên trong là cái gì. Nếu ngươi đoán đúng, ta liền đưa cho ngươi."

Thành thật mà nói, Nero thực sự rất ghét người anh thứ hai của mình. Bởi vì khi còn nhỏ, khi hắn bị bệnh phong nhị hoàng tử đã nhét một con cóc vào giường của hắn, khiến hắn sợ hãi đến mức chạy khắp Thái Dương Cung và tự làm trò hề trước mặt các đại thần.

Dù sau đó người nhị ca đã xin lỗi và dỗ dành hắn rất lâu nhưng với tư cách là một Caesis rất nguyên tắc, hắn quyết định ghi nhớ sự việc này suốt đời và không bao giờ nói chuyện với người nhị ca này.

Nero nghiêng cái đầu nhỏ của mình.

Nhị hoàng tử bất đắc dĩ cười: "Ồ. Ngươi phải đến bao nhiêu tuổi mới có thể tha thứ cho người ca ca này của ngươi đây?"

Hắn mỉm cười gượng gạo và mở lòng bàn tay ra.

Một viên kẹo xinh đẹp lặng lẽ nằm đó.

.......