Chương 2

Tôi nhìn thấy thức ăn đầy sân, duỗi tay sờ vào cái này, sờ vào cái kia, lại bị cha tôi quát lớn: "Đồ tham ăn! Đây là để bồi bổ thân thể cho mẹ mày, nếu mày làm em gái mày đói, tao sẽ gϊếŧ mày!"

Tâm trạng của mẹ tôi vốn tốt, cũng thay đổi khi nhìn thấy tôi, "Cái gì cũng không được đυ.ng vào! Tất cả đều là của em gái mày, đừng mơ tưởng!"

Nói xong, bà khoanh tay, ra lệnh cho cha tôi bưng trà rót nước, "Anh phải phục vụ em tốt đấy! Nếu em không vui, Tình Tình sẽ là người đầu tiên không đồng ý đâu!"

Cha tôi gật đầu liền nói: "Được, được, được!"

Mấy tháng sau, ông đi theo làm tuỳ tùng hầu hạ mẹ tôi.

Cho đến khi sinh.

Lúc mẹ tôi sinh Tô Tình bị khó sinh, yêu cầu cha tôi vào trong để ở cùng bà.

Cha tôi nhận được điện thoại nói có một công việc kinh doanh lớn cần bàn bạc, rồi rời đi.

Trước khi đi còn không quên nhét tôi vào phòng sinh.

Cha tôi kiên quyết không mổ, lặp đi lặp lại nhất định phải sinh thường, "Đây là vàng của nhà chúng ta, không được chạm dao!"

Ông lo lắng lỡ như lúc sinh mổ một dao hạ xuống, sẽ làm Tô Tình bị thương.

Cứ như vậy, mẹ tôi đem cơn đau sinh sản và bất mãn đối với cha tôi, đều phát tiết lên trên người tôi.

Bà nắm được cánh tay của tôi, hung hăng cắn tôi rất mạnh, chờ đến lúc Tô Tình sinh ra, bác sĩ và y tá đang bận rộn mới phát hiện, cánh tay của tôi đã bị bà cắn nát một mảng thịt.

Sau khi ra khỏi phòng sinh, cha tôi bế Tô Tình đứng cạnh giường mẹ: "Nhanh nhìn kìa, con gái cưng của chúng ta, thật xinh đẹp."

Chỉ có tôi, đứng ở cửa phòng bệnh, không biết phải làm gì.

Tôi bị cảnh mẹ sinh con dọa sợ đến mức đái ra quần, cũng quên đi vết thương đau đớn trên cánh tay.

Trên người vừa bẩn vừa hôi, cha không cho tôi đi vào phòng bệnh.

"Cút đi! Làm phiền mẹ và em gái mày, cẩn thận da của mày đấy!"

Mẹ yếu ớt nằm trên giường bệnh.

Vẻ mặt cha tôi hớn hở mà giải thích với mẹ. Nhà máy của ông đã được phê duyệt, còn ký được một hợp đồng lớn.

"Phương Phương! Tô Tình thật đúng là phúc tinh của chúng ta, anh ngồi ở trong nhà đợi, tiền tự động đưa đến cửa rồi!"

"Đúng vậy, Tô Tình là người có công lớn của nhà ta!"

Tô Tình cũng không phụ lòng cha mẹ, từ nhỏ đã là người nổi bật nhất trong đám đông.

Năm lên bảy tuổi, chúng tôi chuyển đến một căn biệt thự sang trọng ở trung tâm thành phố.

Tô Tình lén lút trộm ra ngoài cửa chơi đùa, sẽ bị ông trùm tài chính nào đó ngẫu nhiên gặp được rồi đưa về nhà.