Chương 4

Khi đó, cha luôn bế em ấy lên cao, hoặc cõng em ấy trên vai chạy khắp sân.

Mẹ luôn chiều chuộng mọi yêu cầu của em ấy.

Tôi bắt đầu chăm chỉ học tập.

Nghĩ rằng chỉ cần tôi cũng giống như Tô Tình, đạt được nhiều giải thưởng, bọn họ chắc chắn cũng sẽ vui vẻ.

Tôi cũng muốn được cha cõng trên vai, vai cha vừa to vừa rắn chắc như thế, ngồi lên chắc chắn sẽ rất thoải mái.

Tôi vẫn luôn duy trì vị trí nhất lớp.

Nhưng cũng không nghe thấy lời khen ngợi nào từ cha mẹ cả.

"Điểm số tốt có ích gì, nhà mình điều kiện thế này, nếu dựa vào điểm số để kiếm sống, không phải là bị cười chết sao!"

Lúc đầu tôi không hiểu ý cha.

Sau đó, Tô Tình bắt đầu tham gia các lớp học năng khiếu, múa ba lê, piano, hội họa, lễ nghi.

Mỗi năm hai đến ba lần đều đi du lịch nước ngoài.

Các loại trang sức kim cương đặt riêng.

Về vật chất và tinh thần, Tô Tình đều là người được nuôi dưỡng sung túc.

Cho nên lúc tôi đói quá ăn vụng một miếng bánh quy quá hạn bị bắt quả tang đánh nửa sống nửa chết, em ấy mở to đôi mắt ngây thơ hỏi tôi: "Chị ơi, trong bếp có yến sào, sao chị không đi ăn?"

Cái gói bánh quy quá hạn đó, vốn đã bị vứt vào thùng rác, tôi thực sự quá đói, mới đi móc ra ăn.

Dù sao cũng có bao bì, cho dù đã hết hạn sử dụng thì vẫn là món ngon thơm ngon đậm đà vị sữa, ngon hơn gấp mấy trăm lần cơm ôi mà tôi xin được ở làng.

Mẹ tôi từ trong miệng Tô Tình biết chuyện tôi lục thùng rác, không nói không rằng liền túm tóc tôi đánh tới tấp.

"Sao mày không học hành cho tốt! Ăn ăn ăn, mày là ma đói đầu thai à?"

Lực đạo bà quá lớn, mấy cái tát đã khiến tôi chỉ cảm thấy tai phải đau đớn vô cùng, khóc lóc van xin: "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, con không ăn, con không ăn."

"Tô Noãn, mày là muốn làm tao tức chết à!"

"Cút về phòng của mày đi!"

Tô Tình chạy đến ôm mẹ an ủi: "Mẹ, đừng giận, Tình Tình yêu mẹ!"

Nhìn cảnh mẹ con hiền hòa, tôi loạng choạng trở về phòng ngủ của mình.

Tai tôi đau đớn vô cùng, nhưng tôi lại không dám cầu xin bà đưa tôi đi khám bác sĩ.

Tối muộn, giúp việc trong nhà đi vào, báo cho tôi biết bởi vì hành vi lục thùng rác không hay của tôi mà mẹ tôi bắt tôi ở trong phòng tự ngẫm lại, không cho ăn tối.

"Bà chủ nói rồi, không cho mày một bài học thì mày sẽ mãi không bao giờ học được."

Bà ta lẩm bẩm làu bàu rất nhiều, tôi chỉ cảm thấy tai tôi đau đớn vô cùng, cũng không nghe rõ.