Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ván Bài Tình Yêu Hay Trò Đùa Của Số Phận

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tháng 3…mùa thi sắp bắt đầu…nhưng nó lại phải chuẩn bị cho chương trình của hội sinh viên….

Ở hội sinh viên, sinh viên năm 1 thường không được giao những công việc quan trọng..thường chỉ là trực văn phòng.. …..nó thấy điều đó thật bất công..chẳng ai sinh ra đã có sẵn năng lực….nhưng càng không thể dựa vào tuổi tác để đánh giá người khác…..

Cuộc họp ban thường trực….

_Chúng ta chuẩn bị chương trình kỷ niệm tháng thanh niên..năm nay chúng ta phải làm với quy mô lớn hơn vì được sự chỉ đạo trực tiếp của thành đoàn..chúng ta phải cố gắng….

_Sự kiện lần này….ban nội dung giao cho Ngân…..bên sân khấu thì Hùng đảm nhiệm…phụ trách hậu cần là của Phương…mọi thứ phải xong cơ bản trước 1 tuần…..

_Rõ rồi ạ…..

Nó chẳng can thiệp mất công mọi người bảo nó bon chen……dù thật ra những việc đó nó có thể làm gọn……

Tụi nó phải học thêm 1 tuần nữa rồi chính thức bắt đầu giai đoạn ôn thi….nhưng lũ ham chơi suốt ngày tán phét……

_Shopping đi tụi bay……nó hào hứng..

_Okey..đang chán……quỳnh tán thành

_Thế nhé..đi luôn đi…..

_Hoàn Kiếm nhé…..Trà đề xuất…

_Duyệt….

Sau 1 hồi lượn lờ và thoải mái chọn, tụi nó mỗi đứa sách 1 đống đồ..đúng là tình yêu vô tận của con gái mà….Tụi nó vào 1 quán café trên đường Bà Triệu..đừng hỏi tên vì nó không chú ý…..đó là tính cách khá đặc biệt của nó..không bao giờ lấy tên làm 1 đặc điểm để ghi nhớ mà thường nó chỉ nhớ về không gian..quán café nằm trên con đường có thể nói tấp nập nhất thủ đô…nhưng nó lại mang 1 vẻ yên tĩnh lạ thường…cách biệt hẳn với cái thế giới náo nhiệt bên ngoài….

Gọi đồ uống, cả 4 đứa chí chóe cãi nhau về những thứ không đâu…làm rộn cả 1 góc quán……..cũng không biết có 1 người đang đến gần…….

_Chào 4 tiểu thư…

_Chào anh, tụi e quen anh ak?

Nó giật mình quay sang..là Tuấn…

_Anh quen 1 tiểu thư thôi…nhưng rất vui được gặp cả 4 em….

Từ sau hôm ấy nó không gặp Tuấn, hoa nó vẫn nhận được vẫn thường chat và điện thoại nhưng có vẻ gì đó khác cảm giác ban đầu..gần gũi hơn và cũng khó xử hơn nữa…..

_Sao anh lại ở đây á? Đang giờ làm việc mà…

_Đây là quán của anh mà…Tuấn chỉ cười…

_Trời, anh còn bao nhiêu bí mật nữa? nó kinh ngạc…

_Yên tâm, em khám phá cả đời sẽ hết thôi..Tuấn nháy mắt làm nó đỏ mặt…

_Stop_Trà hét lên_ hai người có thể vui lòng dừng lại và giải thích cho bọn này điều gì đang xảy ra không?

_Anh xin lỗi, a xin giới thiệu, a là Tuấn bạn My…………….

_Ak……..cả 3 đứa đồng loạt nói_ thì ra là chàng trai hoa hồng..

_Tụi mày nói linh tinh gì thế _My trừng mắt quát chúng nó….

Tuấn thì thấy thú vị, nhìn My rồi nhìn 3 đứa tụi nó..

_Hahaha, thì ra anh cũng không phải là không được quan tâm nhỉ…….

_Anh là đề tài mới nổi đó_Hạnh bình tĩnh phun ra mấy từ mà làm nó sợ phát khϊếp..giờ không biết chui đi đâu nữa….

_Anh ngồi cùng được chứ?

_Anh thanh toán luôn cũng được ạ..Lời con Quỳnh nói ra làm nó sặc nước..sao tụi nó lại có thể hồn nhiên như thế cơ chứ…..

Tuấn ngồi bên vội lấy khăn đưa cho nó..nó cầm lấy mà không biết làm gì nữa……

Buổi chiều cứ thế trôi qua với 4 người nói chuyện liên hồi và 1 người thì như á khẩu……….

Trên đường về:

_Tụi mày bán tao được giá quá nhỉ?_ My cáu gắt nói..

_Ờ, quá được…

_Mà tao thấy ông ý quá perfect đi ấy…..mày gật đi…Trà nói

_Gật gì?

_Làm người yêu ông ấy….

_Mày điên ak? Ai nói gì mà gật..bọn tao có gì đâu…nó ấp úng

_Mày lừa được ai..nhìn ông ấy với mày thì biết……Hạnh cũng xen vào

_Đấy là do anh ấy khéo ứng xử thôi..tao chẳng nghĩ gì khác đâu……

Nó cũng không muốn nghĩ thêm..cũng mấy lần Tuấn nói về vấn đề này..nhưng nó đều lảng sang chuyện khác…không để tâm hay không dám đối mặt..nó cũng không rõ……với 1 tình yêu đã tan vỡ, nó hiểu….tình bạn bền vững hơn tình yêu..nó không muốn đánh mất đi 1 người bạn như anh…hoặc là, nó không tin vào khả năng của mình…….không dám nghĩ về 1 cô bé lọ lem chờ hoàng tử đến……

Sâu thẳm trong tim, có lẽ là 1 nỗi sợ hãi…..

Anh ấy là gió và không 1 ai có thể giữ được gió..gió mãi mãi tự do…….

Đã biết 1 người sẽ ra đi thì thà không để người ta đến…….

Về đến nhà, nó vứt đống đồ rồi lăn ra giường..cảm giác về nhà thật thoải mái…..

“Dù nói sẽ luôn hững hờ

Dù nói sẽ không mong chờ

Dù nói sẽ không bao giờ nhưng sao mình lòng vẫn cứ chờ…

Dù trái đất không xoay tròn

Dù thế giới không ai còn…..lòng vẫn sẽ không yếu mềm nhưng để rồi lòng vẫn yêu…”

NÓ uể oải với cái điện thọai, không thèm nhìn màn hình…

_Alo, My nghe ạ…

_Sao mệt mỏi thế?

_Anh ak? E vừa về……đi cả ngày…quá mệt ý chứ..

_Mấy cô bạn em vui nhỉ?

_Anh vui kém gì đâu……

_Hahah trách anh đấy ak?

_Em đâu có…..

_Em đi ăn cơm rồi nghỉ đi…..có gì anh gọi sau nhé..

_Vâng, bye anh

_Bye nhóc..

_Đã bảo không được gọi là nhóc mà…a quá đáng

_Uh anh biết rồi…

Trước khi cúp máy nó còn thấy Tuấn cười…

Từ khi quen nó, Tuấn hay cười hơn, đôi khi lại còn cười 1 mình khiến thằng bạn khó hiểu……..một cô bé thú vị……

Cuộc sống của My, nếu hình dung như 1 bức tranh thì có khá nhiều nét chấm phá….Tuấn là 1 trong số đó…..nó không phủ định nó có tình cảm với anh, đôi khi thấy nhớ..chỉ muốn nghe tiếng nói…..nhưng chắc chắn không thể để gọi đó là tình yêu….nó luôn dặn mình như thế..và vẽ ra 1 ranh giới…nhưng, cái người kia, rõ ràng không chịu chấp nhận cái ranh giới đó….

Buổi họp bất thường hội sinh viên…

Hội trưởng nói:

_Hôm nay tôi triệu tập buổi họp bất thường..vì có 1 vấn đề xảy ra…..ban nội dung chưa hoàn thành nhiệm vụ của mình..chỉ còn 10 ngày nữa chương trình bắt đầu rồi..chúng ta cần khẩn cấp giải quyết…….tôi nhắc lại quy mô của chương trình lần này, không chỉ giới hạn trong học viện nên nó quyết định bộ mặt của chúng ta…..

Ngân nói rõ đi….

Chị Ngân miễn cưỡng đứng lên, rõ ràng con mắt mọi người nhìn vào chị ta không được thiện cảm cho lắm..xưa nay, chị ta luôn cao ngạo với năng lực của mình….

_Chúng ta đã lên poster cho việc quảng bá…tên ca sĩ cũng đã công bố…tôi nghĩ tiền lệ đã có nên không liên lạc trước với công ty quản lý của họ….hôm qua liên lạc thì thư ký nói, ca sĩ đó đang trong quá trình luyện tập ra album mới không thể xuất hiện….công ty cũng không cho người nào thay thế….Thêm nữa, thời gian đó trong SG có 1 đại nhạc hội, 1 vài ca sĩ đã cancel chương trình của chúng ta để tham gia show đó…vì không có hợp đồng trước nên họ không chịu trách nhiệm….

Anh Tùng chủ tịch lên tiếng:

_Mọi người đã nghe rồi đấy…..tôi không đồng ý với cách làm việc của Ngân, khi chưa chắc chắn danh sách không thể nào lên poster được…bây giờ, chiến dịch quảng cáo đã bắt đầu, thành đoàn lại đang dõi theo..tôi không thể đưa ra cái lý do như trên để đính chính chương trình được….

Hoàng lên tiếng:

_Chúng ta có thể tìm người thay thế…tìm người nổi tiếng hơn họ…

Nghe từ bấy tới giờ, nó thấy thật buồn cười vì cách làm việc ấu trĩ ấy…lại còn cách xử lý nữa…

_Em có ý kiến ạ

_Em nói đi…_Tùng cho nó nói

_Em không đồng ý với Hoàng….trong ngành giải trí, khó có thể nói ai nổi tiếng hơn ai được…không có tiêu chí để đánh giá….hơn nữa, đây không phải là vấn đề thay thế mà là chữ tín……không thể đổi người được…em nghĩ _ nó nhìn Ngân mỉm cười khıêυ khí©h_ ban nội dung phải tìm cách đàm phán lại thôi…..

Ngân ngạo ngễ nhìn nó:

_Người nào tài giỏi thì thử đi..đó là vấn đề không thể thay đổi được rồi…..

Nó cười nửa miệng:

_Nếu em làm được……

Tất cả mọi người nhìn vào nó, 1 con bé năm 1, ít nói, ít can thiệp……

_Em chắc không? Tùng hỏi

_Em không chắc nhưng phải thử…..

_Thế mà cô tự tin quá đấy…Ngân đắc ý suýt tí nữa thì tưởng nó có thể giải quyết được vậy thì mặt mũi cô để đâu…

_Cho em biết tên của mấy ca sĩ đi ạ

Ngân hào hứng tuôn một tràng:

_Duy Khoa, Hoàng Yến, M4U, Tùng Anh….

_Còn ai bên công ty quản lý nữa ạ?

_Thiên Bảo.. công ty Nam Việt..đây là nhân nhật chủ chốt của chương trình…

Nó khẽ nhíu mày…..thấy thế Ngân vội hỏi:

_Được không em?

Nó cười:

_Mấy anh chị kia, anh trai em có quen họ…..nên em cũng biết sơ sơ ….

_Anh trai em thân với họ ak?Tùng hỏi

_Không thân lắm, nhưng em có số tay của họ….

_Thế về Thiên Bảo….?

_Em không dám chắc…….em phải hỏi giám đốc Nam Việt đã đã…..

_Họ từ chối gặp chúng ta….

_Về việc gặp mặt thì anh yên tâm…..em có thể gặp đựợc anh Tuấn_Nó nháy mắt……

Nó quyết định:

_Em nhận vụ này, 2 ngày sau em sẽ có câu trả lời cho mọi người….

Nó hơi liều lĩnh..vì nó sẽ không nhờ Tuấn việc của mấy anh chị kia…..chuyện của Thiên Bảo có lẽ nó phải thông qua anh thật….

2 ngày nó bận tối mắt, liên lạc với mấy anh chị, các anh chị đều nói nhận show trong SG vì đó là chương trình trực tiếp……Nhưng chương trình đó diễn ra hôm sau, hôm trước chỉ là tổng duyệt….mấy anh chị đều nói sẽ trả lời nó sau..nhưng nó cảm thấy nó thất bại……

Lấy điện thoại nó nhắn tin cho Tuấn…

_Em ở sảnh dưới công ty anh….a có rảnh không? Gặp em chút…..

Nó thấy có tin nhắn báo lại : em lên văn phòng anh đi..tầng6

Nó đi lên chào thư ký rồi gõ cửa….

_Mời vào…

_Sao mặt em bơ phờ thế kia…….Tuấn lo lắng nhìn nó..rồi bảo nó tới sopha..

_Chuyện chương trình của hội anh…..chẳng biết mấy bà khóa trên làm ăn thế nào…để đến khi PR mạnh rồi thì mới thông báo ca sĩ không nhận show…giờ e giải quyết đống hậu quả ấy..nhưng có vẻ không được….

_Sao họ lại thiếu chuyên nghiệp thế chứ?

_Anh cho em mượn Thiên Bảo nhé…2 tiếng thôi…..

_Có vấn đề gì à?

_E thấy nói bên anh không cho anh ấy xuất hiện trong thời gian này…..

_Uh….để anh nói với quản lý của cậu ấy…yên tâm đi, chẳng bao giờ e nhờ anh..chẳng lẽ anh không giúp..

_Cảm ơn anh nhé..nó tươi cười..

_Ngốc ạ có gì phải cảm ơn….Còn mấy người kia em làm thế nào….? Tuấn lo lắng nhìn nó

_Em cũng chưa rõ nhưng được đến đâu tính đến đó vậy…..

_Em đưa danh sách đây..anh nói đỡ cho…anh cũng có tiếng nói trong ngành này đấy…

_Nhưng….

_Em có nghe anh không hả? Tuấn nghiêm mặt nhìn nó…

Nhìn anh nó ngoan ngoãn đưa tờ giấy cho anh…..

_Thôi em về nghỉ đi..mọi việc thế nào tối anh gọi điện cho nhé….

_Vâng…phiền anh quá…

_em nói thế nữa là anh giận đấy…

_Hì sr anh nhé…..em về đây

Tuấn thấy chua xót….hơn 2 tháng trời cô ấy vẫn coi cậu như người ngoài..vẫn giữ 1 khoảng cách…..

Nó về nhà ngủ 1 giấc tới tối..có tin nhắn: “ ok rồi nhóc ạ…em nợ anh 1 lần đấy nhé….”

Nó thiếu nước nhảy lên vội vàng nhắn tin “ ok anh…1 chầu kem dạo nhé”

Tuấn đọc tin nhắn mà phì cười…….

Buổi họp chốt nội dung chương trình:

_Chúng ta nghe My báo cáo…

Nó đưa tờ giấy cho Tùng :

_Đây là hợp đồng biểu diễn….4 anh chị đã đồng ý..còn về Thiên Bảo, cũng đã nhận lời….Nó cười tươi…

Tất cả mọi người đều nhìn nó, nó thấy rất vui vì ít nhất nó đã làm được…..

_Em làm cách nào hay thế? Tùng không khỏi xúc động

_Thực ra thì, em chỉ là có quan hệ hơn người khác 1 chút thôi..giám đốc Nam Việt là bạn em…và em cũng quản lý 1 clb người mẫu mới..thỉnh thoảng đưa các bạn đi diễn nên gặp mấy anh chị…..

_Sao em không nói sớm? làm sao để hội sinh viên làm mai một nhân tài thế này?

Ngân nói với nó…..nó cười lại:

_Em không thích bon chen……

Câu nói dập tắt nốt sự ngạo mạn của 1 người…..

Có tiếng chuông điện thoại reo, của hội trưởng…

_Alo, Tùng nghe ạ…dạ đúng rồi ạ….rất hân hạnh ạ…vâng chuyện đó là đương nhiên rồi ạ…..rât vui được đón tiếp các vì trong chương trình ạ….

Nghe xong điện thoại, Tùng vui khác lạ…

_Thông báo mọi người tin vui….công ty Nam Việt gọi điện ngỏ ý là đơn vị bảo trợ truyền thông cho chương trình, hơn nữa, đính thân tổng giám đốc Nam Việt sẽ đến chương trình của chúng ta….

_Oa…….khó tin nhé..mọi người trầm trồ

_Ngân giao lại mọi việc cho My nhé……ok, mọi người tan họp, My ở lại gặp anh chút…..

_Có gì sao anh? Nó hỏi..

_Em hình như rất thân với tổng giám đốc Nam Việt…..

_Sao anh nói thế…

_Họ đã từ chối hợp tác với chúng ta, nhưng sau khi em nhận việc này họ lại chủ động làm đơn vị bảo trợ..anh thấy khó hiểu…..vì điều này chưa bao giờ xảy ra..

_Anh kệ đi, đừng để ý..em với anh ấy cũng không xa lạ lắm……

Chương trình đã được tổ chức theo đúng kế hoạch...và có lẽ rất nhiều người đặt câu hỏi cho sự xuất hiện của 1 người lạ mặt.Với khán giả thì chắc chắn họ sẽ rất khó hiểu khi thấy 1 người con trai có vẻ là sinh viên được ngồi hàng ghế khách mời cùng với các vị khách mời và thầy cô của trường…còn với những người tổ chức thì đó là cả 1 vinh dự…lần đầu tiên trong lịch sử 1 chương trình cấp trường lại nhận được sự bảo trợ của 1 công ty truyền thông lớn như thế…

Trong suốt chương trình thấy My tất bật, Tuấn khẽ nhíu mày, chẳng lẽ cái trường rộng như thế này lại không có người sao….Nhớ hôm gặp My ở S.I.E cô ấy cũng không vất vả như thế…..Cậu bỏ ra phía ngoài…

Tầng 2, gió thổi mát lộng…dựa lưng vào bức tường..ngắm thành phố về đêm..thấy cô đơn và lẻ loi…

Người khác nhìn Tuấn với con mắt ngưỡng mộ ghen tỵ…nhưng ai biết thật sự người trong cuộc nghĩ gì?

14 tuổi sang Úc du học, 1 mình nơi đất khách, mỗi sáng thức dậy chỉ thèm nói tiếng mẹ đẻ..nhưng đập vào tai mình chỉ là thứ tiếng lạ lẫm…phát âm chưa chuẩn, đã phải mất 1 thời gian dài để anh cố hòa mình vào cuộc sống ấy…

18 tuổi trở về nước, tưởng có 1 mái nhà, 1 gia đình thực sự thì ba mẹ ly hôn, anh dọn ra ở riêng…cô độc, nên đâm vào những cuộc vui thâu đêm….những mối tình thoáng chốc…để rồi, khi nhìn lại, mình vẫn là 1 kẻ cô đơn….

Tuấn biết, My hiểu về tình cảm ấy..nhưng cô bé cố tình lảng tránh…đọc blog My, anh hiểu…..cô ấy đã nói “ anh ấy là gió, mà gió cần được tự do, không ai có quyền giữ gió lại bên mình” có lẽ, cô ấy lo sợ, sợ anh không chân thành…chẳng lẽ, đó là hậu quả của những ngày tháng trước đây anh chơi bời…để người con gái thực sự quan trọng với anh phải đề phòng sao?

_Xin lỗi

Chợt có tiếng nói đằng sau, Tuấn quay mặt lại, thấy 1 cô gái….

_Vâng….

_Em là Ngân, phụ trách nội dung chương trình này, rất vui được gặp anh…

Tuấn khẽ nhếch môi, ak, thì ra là cô gái này đã để My phải giải quyết đống hậu quả ấy…

_Ak, rất vui biết cô..tôi cũng nghe nói qua về người phụ trách nội dung chương trình này…

Ngân chợt biến sắc..nhưng nhanh chóng lấy lại phong thái bình tĩnh…..

_Hình như anh rất có hứng thú với chương trình này?

_Không..tôi vốn dĩ không quan tâm tới chương trình như thế này…..

_Vậy…..tại sao anh bảo trợ chương trình lại đích thân đến đây..

_Tôi nghĩ cô Ngân rất rõ rồi, không cần hỏi tôi…xin phép, tôi có việc..

Nói rồi Tuấn bỏ đi trước…Ngân rất tức giận nhưng không làm gì được..vì đâu mà con bé My được nhiều như thế….

Tiến về phía cánh gà..chỉ thấy nó đang đứng ở 1 góc, lặng lẽ nhìn xuống dưới sân khấu…

_Xong chưa em?

_Anh ak_nó mỉm cười_sắp xong rồi anh, cảm ơn anh nhé…

_Vì cái gì..

_Em biết mọi việc đều vì em….

Em hiểu? Tuấn hỏi với giọng lạnh băng và ánh mắt sắc nhìn nó…

_Em….nhìn anh như thế nó không biết nói thế nào..

_Em biết mà e cứ giả vờ không hiểu sao?

em biết nên nhất định phải giữ khoảng cách với anh…

Và em biết, nên cố tình không cho anh hi vọng sao?

_Em xin lỗi…..

_Anh không cần nghe lời xin lỗi, em biết mà

_Cảm ơn anh vì tất cả..nhưng em không thể…..

My quay mặt đi mà mắt đỏ hoe..cô sợ mình không còn kiểm soát được nưa “ mày biết mà My, điều đó là không thể….

Tuấn giật mạnh tay My lại, cả người nó nằm gọn trong vòng tay anh…không kịp phản ứng, nó cứ đứng im..lặng nghe nhip đập của cả 2 con tim…Chợt anh cúi xuống môi chạm môi nó, bất ngờ, nó chỉ thấy đau..anh yêu nó, nó chắc chắn..nhưng nó không dám bước tiếp….nó đáp trả anh…nụ hôn ngọt ngào, nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa 1 nỗi đau…..một sự day dứt…..

Nó buông tay anh ra…

_Quên em đi, mình không thuộc về nhau đâu anh..bên em, anh sẽ không thể hạnh phúc, em sẽ chỉ là cơn gió nhẹ trong cuộc đời anh thôi…..

Tuấn sững sờ, khi My đáp trả nụ hôn ấy, anh cứ tưởng nó đã thay đổi, đã đồng ý trở về bên anh…nhưng anh đã nhâm…..

_Em coi anh là gì? Tình cảm của anh chẳng đáng gì sao?

_Em với anh có lẽ chỉ là thoáng qua..biết đâu, ở nơi nào đó, người con gái của anh đang đợi anh đến, đừng vì em mà như thế nữa…

_Tại sao? Sao em không thể chấp nhận anh….? Hay em nghĩ anh không thực lòng..

_Không phải do anh_ nó ngừng 1 chút rồi nói tiếp, chẳng qua, em không muốn là 1 cô bé lọ lem chỉ chờ hoàng tử tới…uh, hạnh phúc đấy…nhưng qua 12h tất cả mọi thứ lại trở về như cũ..vậy tại sao lại để cho mình hy vọng, ảo tưởng vào 1 thứ không tồn tại..thà rằng em chấp nhận, dứt bỏ khi nó chưa sâu sắc còn hơn, khi qua đi, em ôm nó trong quá khứ..

_Em thực sự nghĩ như thế…em không tin tưởng ở anh…….Tuấn nhìn thẳng vào mắt nó..lời nói như buộc tội 1 kẻ nhút nhát..1 đứa vô tình

_Xin lỗi..quên em đi…_nó mỉm cười, nụ cười chua xót…

Nó quay đi, chỉ thấy tiếng nói từ đằng sau.

_Nếu hôm nay, em quay đi, anh và em chấm hết…

Bước chân dừng lại, nước mắt trào ra, ngẩng cao đầu để ép nước mắt chảy ngược vào trong…Khi người ta bị thương 1 lần, có lẽ sẽ sẵn sàng gạt bỏ mọi tình cảm để đổi lấy chút bình yên giả tạo trong tấm lòng tràn đầy bão tố…Hoàng với Tuấn có nhiều điểm khá giống nhau…hào hoa, tài giỏi…là đối tượng của nhiều người con gái..ngày mới yêu nhau, anh chăm sóc cho nó từng chút…nhưng rồi sao? Cũng là chia tay, đâu có gì là mãi mãi…mất một thời gian khá dài, để nó có thể vượt qua…đã đau khổ đã níu kéo..nó hiểu, hơn ai hết, khi chia tay sẽ đau thế nào..thà nó không bắt đầu, sẽ chẳng bao giờ có chia tay……….1 khi con Nhím bị thương, nó sẽ sẵn sàng phóng gai ra khắp phía để bảo vệ mình……..

_Bình yên anh nhé…….anh nhất định sẽ hạnh phúc…

Nó bước đi những bước chân bình tĩnh, tiếng guốc dội ra không gian tĩnh lặng..hành lang vắng chỉ còn 1 người….màn đêm đen..trong kia, người ta vẫn hát với ánh đèn sân khấu rực rỡ……
« Chương TrướcChương Tiếp »