Chương 2.4

Cung Hoán Vũ cung kính hành lễ: "Vụ Cơ phu nhân."

Vụ Cơ phu nhân chu đáo, thấy sắc mặt Cung Hoán Vũ không tốt lắm, liền hỏi: "Ta vừa thấy vị tiểu tổ tông kia nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài, hắn lại chọc giận Chấp Nhận rồi?"

Cung Hoán Vũ cười khổ: "Phiền phu nhân khuyên phụ thân một chút."

Vụ Cơ phu nhân gật đầu, cất bước vào trong điện.

Cung Hồng Vũ vẫn đang ngồi ngay ngắn ở chủ vị, cúi đầu suy nghĩ.

Vụ Cơ phu nhân ngày thường cũng hay giúp hòa giải mối quan hệ của cha con bọn họ, nhìn rất thành thạo, bà vừa bước đến bưng canh cho Chấp Nhận, vừa quan tâm: "Ngày vui như ngày Thiếu chủ tuyển thân như thế này, sao ngài lại còn tức giận với Tử Vũ? Tử Vũ đã đến tuổi có thể thành hôn rồi, đừng đánh mắng như lúc nhỏ nữa, ngài cũng phải giữ chút mặt mũi cho hắn…"

Cung Hồng Vũ ngắt lời bà: "Tên nhóc thối đó lúc nhỏ biết nghe lời, đáng yêu lắm, lớn rồi thì càng ngày càng ngỗ nghịch, nhìn thấy liền tức giận. Ta thấy nó cả ngày mang dáng vẻ không đàng hoàng, giống con trai của Cung Hồng Vũ ta sao?"

Vụ Cơ phu nhân biết tiến biết lùi: "Câu này của ngài nói trước mặt ta thôi, không được nói với người khác đâu đấy, nhất là trước mặt hai anh em Cung Thượng Giác và Cung Viễn Chủy. Ngài biết mà, Tử Vũ để ý nhất là chuyện này…"

Vụ Cơ phu nhân biết ý ngừng lại lời nói, thở dài. Cung Hồng Vũ giống như cũng đang suy nghĩ điều gì, sắc mặt ôn hòa lại.

Cung Hồng Vũ thở dài: "Từ khi A Lan qua đời, tình cha con giữa ta và nó giống như băng lạnh của ngày đông, càng ngày càng lạnh, hiềm khích cũng càng ngày càng lớn."

Lan phu nhân là vợ của Cung Hồng Vũ, Cung Hồng Vũ thâm tình với bà vô cùng, tuy rằng sau này cưới thêm vợ kế, nhưng tình cảm đối với Vụ Cơ phu nhân phần nhiều là tôn trọng lẫn nhau. Vụ Cơ phu nhân không phải là mẹ ruột của Cung Tử Vũ, nhưng nhiều năm qua bà vẫn luôn xem hắn là con đẻ, bảo bọc che chở.

Nhắc đến chuyện này, Vụ Cơ phu nhân chỉ cười an ủi: "Theo ta thấy, hắn mới thật sự giống con trai của ngài, cùng một tính tình, lời thật lòng không bao giờ chịu nói ra, rõ ràng là quan tâm nhau, vậy mà khi gặp mặt lại cứng miệng. Tìm một cơ hội nói hết với Tử Vũ. Ngài tuổi tác cũng đã cao, lùi một bước đi."

Cung Hồng Vũ xụ mặt: "Ta là cha của nó, muốn lùi cũng là nó lùi."

Vụ Cơ phu nhân nhìn lão phụ thân đang muốn giữ thể diện, không khỏi bật cười: "Được được được, nhân lúc còn nóng ngài mau uống hết chén canh này đi."

Trong địa lao, không lọt được ánh sáng từ bên ngoài, không rõ ngày đêm.

Thích khách Vô Phong Trịnh Nam Y hôn mê không tỉnh bị dội một chậu nước lạnh, hàn khí như rót vào trong xương tủy, khiến nàng bỗng nhiên tỉnh táo lại, dưới chân là tiếng xích sắt, nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy Cung Hoán Vũ đang ngồi trước mặt mình.

Không biết Cung Hoán Vũ đến từ khi nào, lúc này, hắn đang cầm lấy bình rượu trên bàn, rót một ly, mắt đen lạnh lùng.

Trịnh Nam Y không nhịn được khẽ phát run, đồng tử cũng run rẩy dữ dội.

Sắp đến giờ tuyển hôn, trong viện dành cho khách nữ, tất cả tân nương đều được gọi đến trong đại sảnh.

Lá mai rụng ngày càng dày, hương được thắp trên bục, khói mù lượn lờ, một nhóm cô nương mặc quần áo trắng đi ra, chia thành hai hàng, ngồi quỳ ở hai bên phòng. Các nàng dựa theo quy củ, chỉ có thể mặc bộ quần áo trắng tinh bằng lụa mỏng, mái tóc xõa xuống.

Tất cả mọi người không trang điểm đối mặt với nhau, thiếu đi lớp phấn son cùng với trang sức, càng lộ rõ sự chênh lệch. Đây là quy định tuyển hôn của Cung Môn.

Trước mặt các nàng có một chiếc bàn nhỏ, thị nữ bưng một cái khay đến trước từng người.

Vân Vi Sam nhận lấy chén sứ nhỏ màu trắng được đưa tới trước mặt, thảo dược màu nâu đậm bên trong toả ra mùi hương gay mũi, nàng không biết đây là gì, không hỏi nguyên do ngẩng đầu uống hết, sau đó đem thuốc của hai cái chén nhỏ còn lại trên khay cũng đều uống cạn.

Tất cả mọi người đều uống xong thảo dược, nhóm thị nữ lui xuống. Ma ma chưởng sự dẫn một nhóm ma ma lớn tuổi nối đuôi nhau mà vào, đứng trước mỗi tân nương, bắt đầu kiểm tra răng miệng của các nàng, cầm thước đo tóc, ngực, mông, eo… Nhóm ma ma không ngừng viết lại số liệu trên quyển sổ tay của mình. Mỗi một hạng mục phía sau tên Vân Vi Sam đều được đánh một chữ "Giáp".

Sắc mặt Vân Vi Sam có chút lạnh lùng, nàng không thích bị kiểm tra như gia súc thế này. Ánh mắt nàng lướt đến đối diện, trông thấy Thượng Quan Thiển mở rộng hai tay, nhóm ma ma đang vuốt ve, sờ nắn eo và đùi của nàng. Thượng Quan Thiển thẹn thùng, đỏ mặt, chỉ có thể nhắm mắt lại.

Nhóm tân nương được kiểm tra xong, ma ma lui xuống, tất cả tân nương cầm lấy mạn che mặt, đeo lên.

Sau đó, một nhóm đại phu cầm theo rương thuốc bước vào.

Các tân nương duỗi cổ tay ra, các đại phu bắt đầu bắt mạch cho từng tân nương, căn cứ vào mạch tượng của mỗi người, cho ra đánh giá.

Không biết tiếng chuông từ đâu vang lên truyền đến, chim trong rừng thỉnh thoảng bay lên.

Rất nhanh, kiểm tra kết thúc. Nhóm thị nữ một lần nữa bưng khay đến, đặt ở trước mặt mỗi tân nương, trên khay che kín bằng một miếng vải đỏ.

Tất cả mọi người đều có hơi căng thẳng, xốc miếng vải đỏ kia lên.

Vân Vi Sam hít sâu một hơi, nhìn thấy một khối lệnh bài vàng ở bên dưới. Nàng không hề bất ngờ, ngẩng đầu lên, phát hiện Thượng Quan Thiển ở đối diện đang cầm một khối lệnh bài bạch ngọc, ba cô gái bên cạnh nàng cũng là lệnh bài bạch ngọc.

Phân theo đẳng cấp, khối lệnh bài vàng này là cao nhất, bạch ngọc xếp thứ hai.

"Dựa vào đâu chứ!"

Vân Vi Sam đột nhiên nghe thấy giọng của Tống tứ tiểu thư, nàng nhìn qua, phát hiện Tống tứ tiểu thư chỉ cầm một khối lệnh bài màu nâu làm bằng gỗ, tay cầm lệnh bài của nàng run rẩy, tức giận ném lệnh bài vào khay.

Vân Vi Sam cầm lấy lệnh bài vàng của mình, lòng trĩu nặng, khiến nàng sững sờ một lúc. Từng có lúc, nàng cũng nhận được một khối lệnh bài như thế này.

Vẫn là giếng huấn luyện của Vô Phong, trên bầu trời mưa không dứt.

Tất cả mọi người đang tranh đoạt vũ khí giữa bùn lầy, tàn sát lẫn nhau, mình đầy thương tích, Vân Vi Sam cả người bùn đất đỡ lấy Vân Tước đã chằng chịt vết thương. Sau lưng các nàng, bùn đất ô uế lẫn với vết máu loang lổ, thi thể của các cô gái trẻ cùng với binh khí bị hỏng do trận chiến gây ra nằm rải rác khắp nơi.

Vân Vi Sam chiến thắng những người khác, dùng ánh mắt đỏ ngầu nhìn Hàn Nha Tứ.

Hàn Nha Tứ khẽ cười, nói một câu: "Chúc mừng." Sau đó hắn vươn tay, đưa hai tấm lệnh bài được rèn bằng hắc thiết cho Vân Vi Sam và Vân Tước.

Các nàng dùng cánh tay đầy thương tích nhận lấy lệnh bài, mặt trước là một chữ "Vô", lật lại, phía sau lệnh bài khắc một chữ "Yêu".

Vân Tước dựa vào vai Vân Vi Sam, không còn khí lực.

Mà trên mặt Vân Vi Sam ướt đẫm, không biết là nước mắt hay là nước mưa…

"Thật ngưỡng mộ cô, Thiếu chủ đại nhân chắc chắn sẽ chọn cô."

Một giọng nói kéo Vân Vi Sam ra khỏi hồi ức, nàng lấy lại tinh thần, trông thấy Tống tứ tiểu thư đang chanh chua nói với Khương Ly Ly cũng nhận được lệnh bài vàng.

Hoá ra không chỉ có nàng, Khương Ly Ly cũng nhận được lệnh bài vàng.

Chỉ thấy Khương Ly Ly đỏ bừng mặt: "Đâu có… Vân cô nương cũng nhận được lệnh bài vàng mà."

Vân Vi Sam không tiếp lời.

Ngược lại Thượng Quan Thiển bên cạnh dịu dàng nói: "Với sự hiểu biết của ta đối với Thiếu chủ đại nhân Cung Hoán Vũ, ngài ấy nhất định sẽ chọn cô, không chọn Khương cô nương đâu. Vân cô nương không cần lo lắng."

Vân Vi Sam thử thăm dò nàng: "Cô rất hiểu Thiếu chủ đại nhân?"

Tống tứ tiểu thư cướp lời: "Đều là vì Thiếu chủ mà đến, có thể không tìm hiểu trước sao? Các cô đừng giả vờ nữa, được không? Vân cô nương, cô cũng đừng lo lắng, cho dù Thiếu chủ chọn Khương cô nương, vậy vẫn còn Cung nhị tiên sinh của Cung gia mà, tuổi tác Cung Thượng Giác cũng đến rồi, sẽ không đợi lần tuyển thân tiếp theo. Uy vọng của Cung nhị tiên sinh không thấp hơn Thiếu chủ đâu."

"Vân cô nương chắc là muốn làm Thiếu chủ phu nhân, nhỉ?" Sắc mặt Thượng Quan Thiển thay đổi, vô ý sờ bên hông, chỉ thấy trên đai lưng nàng treo một viên ngọc bội, có thể nhìn ra xúc tu ngọc ấm áp, không giống hàng thường.

Vân Vi Sam không thể hiện cảm xúc: "Ta thế nào cũng được. Cung nhị tiên sinh cũng rất tốt."

Thượng Quan Thiển khẽ cười: "Không được đâu nhé."

Vân Vi Sam: "Tại sao?"

Thượng Quan Thiển kiên định trả lời: "Bởi vì ta thích Cung nhị tiên sinh."

Mọi người đều có hơi kinh ngạc.

Một đôi giày thêu màu đen bước về phía địa lao, túi đựng ám khí ở bên hông lộ ra ngoài, một đường không trở ngại. Lúc Cung Viễn Chủy lách mình vào địa lao, liền nhìn thấy trên bàn có đặt một ly rượu độc.

Hắn cau mày, thấp giọng lẩm bẩm: "Có người đến rồi?"

Cung Viễn Chủy cầm lấy một bát nước, dội cho Trịnh Nam Y đang nằm trên đất tỉnh lại.

Chỉ thấy ánh mắt Trịnh Nam Y đã có chút mơ màng, không biết bởi vì bị thương nặng hay do bị nhốt trong lao tù, mà nàng đã mất đi ý chí muốn sống sót.

Cung Viễn Chủy bắt đầu vặn hỏi: "Yêu, Ma, Quỷ, Quái… nghe nói thích khách Vô Phong các ngươi, chia thành bốn cấp như thế này nhỉ? Với năng lực và võ công của ngươi, có lẽ là "Yêu" cấp thấp nhất…" Hắn cười nhạo, miệt thị nhìn chằm chằm người trên đất.

Trịnh Nam Y không phản bác.

Cung Viễn Chủy: "Cơ hội khó có được như vậy, lại chỉ phái đến một người cấp Yêu… phái đến tìm chết sao…"

Trịnh Nam Y lúc này mới cười lạnh: "Người của Vô Phong không sợ chết."

Cung Viễn Chủy cầm lấy ly rượu trên bàn, vuốt ve, khẽ cười: "Rất nhiều người không sợ chết. Nhưng chỉ vì bọn họ không biết, có lúc, sống còn đáng sợ hơn cái chết nhiều."

Hiếm khi hắn nói chuyện dịu dàng, phảng phất đây mới là một chuyện cực kỳ hưng phấn.

Nói xong, Cung Viễn Chủy bưng chén rượu lúc nãy lên, cố tình cho nàng xem.

Trịnh Nam Y hừ lạnh: "Ngươi chính là Cung Viễn Chủy biết dùng độc nhất trong miệng bọn họ nhỉ? Cho dù ta có chết, cũng không mở miệng uống rượu độc của ngươi." Nàng dùng sức cắn chặt răng.

Cung Viễn Chủy đến trước mặt Trịnh Nam Y, chậm rãi kéo cổ áo của nàng.

Trong mắt Trịnh Nam Y đầy nước mắt, nhưng nàng vẫn mím chặt môi, không nói một lời nhắm mắt lại.

Địa lao vốn tĩnh mịch, đáy mắt nàng chỉ còn lại tối tăm. Sự tối tăm này nàng không hề xa lạ, thậm chí từ nhỏ còn làm bạn với nó. Điều này làm nàng hoảng hốt nhớ lại, ngày hôm đó trong phòng huấn luyện Vô Phong, nàng mặc quần áo cấp Yêu đi vào, Hàn Nha Thất ở đó chờ nàng.

Trịnh Nam Y cười, để Hàn Nha Thất ôm mình vào lòng, sau đó dùng thân thể ấm áp nói ra lời lạnh lùng nhất: "Ta cần nàng giúp ta làm một chuyện."

Trịnh Nam Y đắm chìm trong sự dịu dàng thoáng qua: "Ta sẵn lòng vì chàng làm bất cứ chuyện gì."

Hàn Nha Thất: "Ta muốn nàng giúp ta bảo vệ một người."

Trịnh Nam Y ngây ngẩn cả người, nàng rời khỏi cái ôm của Hàn Nha Thất, có hơi nghi hoặc nhìn hắn.

Hàn Nha Thất cười, ánh mắt thâm tình.

Trịnh Nam Y nhớ lúc mình bước ra khỏi phòng huấn luyện, ánh sáng lạnh lẽo quanh năm bên ngoài hóa thành từng vệt, có lẽ trong mắt nàng mang theo nước mắt, mới thấy những vệt sáng đó trở nên mơ hồ. Sau đó, nàng trông thấy ở nơi xa, có một Vô Phong mặc quần áo cấp Ma bước về phía nàng, lướt qua vai nhau.

Trịnh Nam Y không nhịn được quay đầu nhìn người cấp Ma đó, Ma dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng, quay đầu cùng nàng đối mặt. Đối phương cười một tiếng với nàng, dung mạo xinh đẹp, nụ cười thuần khiết duyên dáng…

Mà người cấp Ma đó ở đây có một cái tên mới, gọi là Thượng Quan Thiển.

Trịnh Nam Y mở mắt ra từ trong bóng tối, mặt của Cung Viễn Chủy đã đến gần nàng.

"Ly rượu độc này, không cần ngươi mở miệng, cũng có thể mà." Giọng nói của hắn như được ngâm trong độc. Nói xong, hắn kéo cổ áo Trịnh Nam Y, đổ rượu độc vào trong.

Cung Viễn Chủy khẽ cười bước về trước bàn, tiếp tục đổ ra một ly rượu độc mới, nụ cười của hắn, cùng với tiếng kêu gào thê thảm của Trịnh Nam Y phía sau, lộ vẻ vừa hồn nhiên vừa phân liệt.

Không biết tạp âm được truyền đến từ đâu, quấy nhiễu đến chim trong bụi, mặt trời nghiêng nghiêng bị áng mây che khuất.

Cung Tử Vũ tay cầm một bình rượu, vừa uống vừa đi về phía cửa lớn Cung Môn.

Sắc mặt hắn rất không tốt, lạnh lùng nhìn người đang canh cửa nói: "Mở cửa."

Thủ vệ căng thẳng, nhưng lại không động đậy.

Cung Tử Vũ lớn giọng: "Mở cửa ra, ta muốn ra ngoài."

Thủ vệ khó xử: "Vũ công tử… Hôm nay là đại hôn của Thiếu chủ, tất cả trạm gác, cửa thành đều đã giới nghiêm, Chấp Nhận có lệnh, chỉ có thể vào, không được ra…"

Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên ngoài cửa: "Giác công tử đến!"

Ngay sau đó, bên trong cửa cũng có một giọng nói vang lên: "Giác công tử đến!"

Sau đó, bên trong Cung Môn liên tiếp có giọng nói theo thứ tự truyền lại: "Giác công tử đến!"

Hai tên thủ vệ vừa rồi lập tức mở cửa lớn, một con ngựa cao lớn với bộ lông sáng bóng kiêu hãnh tiến về phía trước, người cưỡi ngựa mặc áo đen và áo choàng đen thêu vàng, đường viền áo được đính đá quý vô giá, cổ áo được may bằng lông hồ ly sang trọng mà nội liễm, mái tóc đen dài của hắn xoã ở phía sau, dáng người thẳng tắp, uy nghiêm, gương mặt tuấn tú, giữa lông mày mang theo sự lạnh lùng kiêu ngạo cùng tuấn mỹ.

Hắn chính là Cung Thượng Giác nổi danh nhất trong thế hệ Cung gia hiện tại trên giang hồ.

Lúc này, phía sau hắn là mấy chục thị vệ, bọn họ khiêng từng thùng châu báu cùng hàng hoá thắng lợi trở về, oai nghiêm nối thành hàng dài bước vào Cung Môn.

Thị vệ hai bên bậc thang đang nghiêm chỉnh đội ngũ, hành lễ với Cung Thượng Giác.

Cung Thượng Giác không xuống ngựa, mà cưỡi ngựa bước lên bậc thang, không nhìn qua.

Cung Tử Vũ khẽ xì một tiếng, hắn đã không hợp với Cung Viễn Chủy, với Cung Thượng Giác dường như còn có hiềm khích rất sâu, thế là vẫn uống một ngụm rượu, ngồi xuống bên bậc thang, tâm tình phức tạp nhìn Cung Thượng Giác trên lưng ngựa.

Cung Thượng Giác mắt nhìn phía trước, ngang nhiên đi ngang qua người Cung Tử Vũ, chỉ có một cái chớp mắt ngắn ngủi, Cung Thượng Giác liếc nhìn, ánh mắt không chút gợn sóng quét qua Cung Tử Vũ.

Trong Chấp Nhận Đại Điện, các tân nương hoàn thành đánh giá cấp bậc đang cùng nhau đứng đó.

Vân Vi Sam cùng với Khương Ly Ly cũng nhận được lệnh bài vàng ăn mặc long trọng nhất, áo đỏ trang sức vàng, đứng ở hàng đầu tiên của sảnh chính. Các cô nương nhận được lệnh bài bạch ngọc ăn mặc đơn giản hơn, mà người nhận lệnh bài gỗ chỉ trang điểm một chút, đứng ở cuối cùng. Các nàng xếp thành một hàng dài, đợi Cung Hoán Vũ tuyển thân.

Vân Vi Sam nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân chậm rãi mà ổn định, nàng biết là Cung Hoán Vũ đến rồi.

Giờ lành đã đến, Cung Hoán Vũ đi từ hàng cuối cùng, chậm rãi bước đến hàng đầu tiên, hắn quan sát mỗi một tân nương.

Các tân nương cúi đầu, giữ im lặng, trong lòng đều đang căng thẳng, nhưng trong ánh mắt tràn đầy chờ mong.

Sau đó, Cung Hoán Vũ dừng lại ở hàng thứ nhất, cũng chính là trước mặt Vân Vi Sam.

Cung Hoán Vũ giống như đã cảm giác được cái gì, thế là nghiêng người, khẽ lại gần Vân Vi Sam.

Vân Vi Sam khẽ cười với Cung Hoán Vũ, nàng cười đến động lòng người, lông mày đuôi mắt đều hiện lên nét quyến rũ.

Cung Hoán Vũ đứng thẳng lại, ánh mắt lấp lóe.

Vân Vi Sam khẽ đỏ mặt, nàng rủ mắt, nàng vốn dĩ đơn giản như nước nhưng sau khi được trang điểm tinh xảo thì lộ ra vẻ xinh đẹp quyến rũ vô cùng.

Cung Hoán Vũ động lòng, nói: "Chọn nàng đi."

Tim Vân Vi Sam đập rất nhanh, sau khi nàng nghe thấy giọng nói truyền cảm của Cung Hoán Vũ thì thẹn thùng ngẩng đầu lên.

Mà trước mặt nàng, Cung Hoán Vũ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái bên cạnh Vân Vi Sam, Khương Ly Ly cũng nhận được lệnh bài vàng, Cung Hoán Vũ khẽ kéo tay nàng ta.

Nụ cười trên mặt Vân Vi Sam đọng lại, con ngươi run rẩy, hơi thở hỗn loạn.

Phía sau nàng, Thượng Quan Thiển cũng thay đổi sắc mặt.

Vân Vi Sam không được chọn.