Chương 38

Mục lão và Cảnh lão đều trầm mặc, chỉ là mỗi người một tính toán riêng. Mục lão có vẻ phấn chấn, thêm chút kích động và cao hứng. Còn Cảnh lão mặt mày nhăn nhó, bộ dạng đau khổ.

Cuối cùng ông ta cũng hiểu tại sao Mục lão lại nói bất kể bỏ ra giá nào cũng phải nhận Lâm Tiêu làm đồ đệ. Nếu Lâm Tiêu không thi triển được Bảo Sơn Ấn, ông ta khẳng định cũng không thèm tranh người với lão già kia.

Nhưng bây giờ……

Thế nào mới tốt đây?

Hai người đều trầm mặc làm cho Lâm Tiêu có chút bất an.

Đây là ý gì? Hai vị đừng im lặng thế chứ.

Khoảng vài phút sau, vẫn chưa thấy bọn họ nói gì Lâm Tiêu không nhịn nổi nữa đành lên tiếng: “Hai vị tiền bối, hai vị rốt cuộc là có ý gì vậy?”

Mục lão và Cảnh lão quay qua nhìn nhau, cuối cùng Cảnh lão cũng lên tiếng: “Tiểu tử, thực lực của ngươi yếu quá, có chút chuyện muốn nói, chỉ sợ trăm hại chứ không lợi gì.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Nếu có hai sự lựa chọn, một là luyện kiếm để mạnh nhất, nhưng kiếm quá bén thì phải trả giá cao, thậm chí là cả tuổi thọ.”

“Hai là luyện thương, nhưng mỗi lần đột phá cảnh giới cấp sau sẽ khó hơn trăm lần cấp trước, rất có khả năng sẽ mãi chỉ ở một cấp, cả đời không tiến bộ.”

“Nếu là ngươi, ngươi sẽ chọn cái nào?”

Cảnh lão lòng vô cùng phức tạp, nói một lèo. Mục lão không xen vào, hơn nữa tâm tình cũng phức tạp không kém. Hai người nhìn về phía Lâm Tiêu, muốn biết Lâm Tiêu sẽ chọn cái nào. Điều này đối với họ vô cùng quan trọng.

Lâm Tiêu nghe lời Cảnh lão nói cũng bắt đầu suy tư. Hắn hình như đoán được một số thứ, dùng kiếm tốt nhất có lẽ là chỉ Cảnh lão, còn dùng thương tốt nhất lại là Mục lão. Bọn họ đang muốn trao quyền lựa chọn cho hắn.

Để bản thân lựa chọn.

Kiếm và thương mạnh nhất……

“Nếu là ta…..” Lâm Tiêu nói.

Hai lão giả sốc lại tinh thần, bước lại gần .

“Nếu là ta, khẳng định chọn cả kiếm và thương, một người dùng kiếm tốt nhất, một người dùng thương tốt nhất, hình như đâu có gì mâu thuẫn.”

Hai lão giả nghe Lâm Tiêu nói vậy thì đầu tiên là sững sờ. Cảnh lão không nhịn được lắc đầu. Mục lão lại bật cười rồi mắng một câu.

“Ngươi cái thằng nhãi này sớm đã có lòng tham rồi, sức người có hạn, căn bản không thế quá cố, lòng tham xuất hiện thì chính là thứ tầm thường.”

“Ta nói thẳng, tổ tiên Kiếm Ma tông từng ở một phế tích nào đó phát hiện hai bộ công pháp, hai bộ này không rõ phẩm cấp, nhưng nhất định phải trên Thiên cấp.”

“Hai bộ công pháp này rất khó tu luyện, người bình thường đừng có nói chuyện nhập môn, đến cả thử cũng không được.”

“Ta may mắn được luyện một trong hai bộ đó.”

“Sau khi luyện bộ công pháp này, kể cả khi gặp địch ở cùng cấp thì bản thân vẫn có lực phòng ngự lớn hơn. Ngay cả vượt cấp mà muốn làm hại ta cũng không dễ dàng gì. Nhưng nó có một khuyết điểm, mỗi một cảnh giới cao, mức độ tu luyện sẽ khó lên mấy lần, mỗi lần đột phá cấp sau phải tiêu hao linh khí gấp mười lần cấp trước. Thậm chí là nghìn lần.”

Mục lão nói thật lòng, lời nói tràn đầy bất đắc dĩ.

Lâm Tiêu sửng sốt, chả trách lúc hắn luyện Bảo Sơn Ẩn, luôn cảm thấy công pháp này có chút không đúng. Rõ ràng chỉ là đỉnh Nhân cấp, lại làm cho hắn cảm thấy sâu không lường.

“Vậy, vậy kiếm mạnh nhất là gì?” Lâm Tiêu lại hỏi tiếp.

“Kiếm mạnh nhất à.”

Mục lão nhìn Cảnh lão một cái, nhìn thấy đối phương hình như không định tự mình giải thích, ông ấy đành tiếp tục nói.

“Cái này ta……lão Cảnh luyện chính là bộ còn lại kia, đó là một bộ kiếm tu công pháp.”

“Công pháp bình thường là hấp thụ linh khí để tu luyện, nhưng bộ công pháp này là cần nuốt kiếm khí vào cơ thể, phối hợp với linh khí và pháp quyết để tu luyện. Cảnh giới càng cao, số lượng kiếm khí và chất lượng lại cần cao hơn.”

“Địch chết một nghìn, ta thương tám trăm. Đúng là so với cùng cấp thì thực lực vượt xa, nhưng lại hao tổn thân thể và tuổi thọ vô cùng.”

“Nói như vậy, lúc lão Cảnh đột phá Luân Hải cảnh tầng một, là đã có thể gϊếŧ chết một tu sĩ Toàn Đan.”

“Nhưng ngươi bảo ông ta đi đại sát tứ phương, ông ta dám không? Ông ta không dám, sợ là chưa gϊếŧ nổi vài người, bản thân đã bị chính công pháp gϊếŧ chết.”

“Nhưng không nhắc tới cái khác, bởi vì cái lão này, sau khi bước vào Toàn Đan cảnh, làm gì có ai dám tới Kiếm Ma Tông gây sự.”

“Đây chính là uy, còn làm cho người ta ngưỡng mộ.”

“Nói tới đây ngươi đã hiểu chưa, tu luyện một bộ công pháp đã khó, đừng nói là hai bộ.”

Lâm Tiêu nghe xong lời Mục lão, cúi đầu xuống bộ dạng suy tư. Nhưng không ai nhìn thấy ánh sáng nơi đáy mắt hắn.