Chương 18: Khách quý ghé thăm.

Sau lần đánh nhau trong quán bar, danh tiếng của Thanh Tiêu đã trở nên thảm không nỡ nhìn. Lời đồn cô bị Duẫn Khải Trạch bao dưỡng lan rộng, một thành mười mười thành trăm, cộng thêm những nhân chứng ngày hôm đó nhìn thấy hết thảy mọi việc, bây giờ qua miệng mọi người đã trở thành sự thật.

Thử nhìn xem cách Duẫn Khải Trạch bao bọc cô ngày hôm đó, họ không nghĩ lầm được mới là lạ!

Thanh Tiêu đau đầu không thôi, cô vừa phải vừa học vừa làm, còn phải đối phó với mấy ánh mắt kì quái nhìn mình, không ít lần còn bị một vài nhân viên nữ trong quán chặng đường mà “hỏi han ân cần”, Thanh Tiêu bị làm phiền bực mình chết đi được. Cũng may là thời gian này Duẫn Khải Trạch không còn lảng vảng đến quán, nếu không tên khốn ấy liền biết tay ngay với cô!

Không phủ nhận là ngày hôm đó nhờ có Duẫn Khải Trạch mà cô thoát được một nạn, nhưng nhìn lại xem, tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa, cô bây giờ oan uổng mà giải thích không ai chịu nghe. Nếu biết sớm là như thế cô thà chịu một ly rượu kia còn hơn là núp sau người hắn lánh nạn.

Thanh Tiêu bưng đồ uống trở về liền bị chị quản lý gọi đến.

“Chi gọi em vào đây có chuyện gì ạ?”

Thanh Tiêu lễ phép hỏi lại, quản lý Như nhìn thấy cô khúm núm như thế, chút bực dọc trong người liền tiêu biến. Thôi, dù sao chuyện này cô nhóc cũng không biết, trách cô cũng chẳng thay đổi được gì.

Chị Như nhìn cô, sau đó thở dài.

“Thanh Tiêu à, với những chuyện xảy ra trong quán ba ngày trước, cấp trên đã quyết định sa thải em.”

Thanh Tiêu giật thót mình: “Chị nói thật ấy ạ, nhưng mà người làm loạn đã trả tiền đền bù rồi, vì sao lại đuổi em ạ?”

“Em biết mà Thanh Tiêu chỉ cần em còn ở đây một ngày thì người kia nhất định sẽ đến, những người như Duẫn Khải Trạch không ai dám đυ.ng đến, còn em…”

Chị Như chỉ nói được phân nửa, nửa còn lại với cái đầu thông minh của Thanh Tiêu cũng đã hiểu hết.

Họ không dám mặt nặng mày nhẹ với Duẫn Khải Trạch, cho nên mũi dùi này liền chĩa về phía cô.

Bởi vì cô thân thế đơn độc, không có ai làm chỗ dựa, là con kiến nhỏ bé ai cũng có quyền tùy ý nắn bóp.

Nghỉ việc, vậy thì cũng được thôi, chỉ là tiền lương tháng này của cô xem như mất toi rồi.

Thanh Tiêu nắm lấy khay đựng rượu siết đến trắng bệch, ánh mắt ngoan cường lóe qua tia ấm ức.

Chị Như tiến đến vỗ vào vai cô, nói.

“Em yên tâm, chị đã xin với người ta, phần tiền lương tháng này của em em vẫn có quyền được nhận.”

Ánh mắt Thanh Tiêu sáng lên, cô nắm lấy tay áo chị Như, không tin mà hỏi lại.

“Thật sao ạ?”

“Đúng vậy, đó cũng xem như là bù đắp cho em đi.”

Thanh Tiêu miễn cưỡng nở nụ cười, xem như trong cái rủi có cái may, tiền vẫn còn là được rồi, cùng lắm thì cô tốn thêm ít thời gian tìm công việc mới, dù sao không sớm thì muộn cô cũng phải rời khỏi nơi này.

Quá hỗn tạp, ở đây trắng đen thật giả lẫn lộn, người với người không nhìn thấu được nhau, nếu không vì tiền làm công cao, cô cả đời cũng không muốn bước chân vào nơi này.

“Vậy em cám ơn chị, em chuẩn bị thu dọn đồ đạc đây.”

Thanh Tiêu nhận tiền xong vội muốn dọn dẹp đồ rời đi, còn hơn mười phút nữa là hết ca của cô rồi, vẫn phải nhanh chân hơn một chút.

Chi Như ngập ngừng một lúc, nhớ đến giao hẹn của mình liền kéo người Thanh Tiêu lại, nói.

“Khoan đi đã, chị còn có chuyện muốn nói với em.”

“Chị cứ nói đi ạ.”

“Em có muốn làm ở tiệm bán hoa không? Chỗ người quen của chị có một cửa hàng hoa ở trung tâm thương mại, khai trương cũng được hơn hai tháng rồi, nhưng thiếu nhân lực. Nếu em muốn thì để chị giới thiệu qua nơi đó làm, tuy là tiền công không cao bằng ở đây nhưng công việc nhẹ nhàng, chị chủ cũng dễ tính nữa.”

Thanh Tiêu vốn còn đang băn khoăn chuyện công việc mới thì một nhành oliu đã rũ xuống mời chào cô, mặc dù không đoán được nguyên nhân mà chị Như lại giúp mình, nhưng công việc này xem ra đãi ngộ vô cùng tốt.

Chị Như nhét vào tay Thanh Tiêu một tờ danh thϊếp, chân thành bảo.

“Đây là số liên hệ của chị chủ kia, cửa hàng hoa Bách Lạc, em chỉ cần đến trung tâm thương mại đường phí Tây là nhìn thấy, nếu có thể đến càng sớm càng tốt, chị có thể giúp được em bao nhiêu đây thôi, hy vọng là em có thể xoay sở được.”

Thanh Tiêu nhận lấy tấm danh thϊếp màu đen tuyền, khi nhìn thấy hai chữ Bách Lac được in mạ vàng phía trên liền cảm khái trong lòng.

Đến tấm thϊếp thôi mà còn sang trọng đến như thế, nơi cao cấp này có thể nhận cô vào làm không đây?

“Cám ơn chị, em sẽ tranh thủ đến đó, vậy không còn việc gì nữa em về trước đây, tạm biệt chị.”

Thanh Tiêu quay người rời đi, khi đến cửa quán liền quay đầu nhìn lại một lần nữa.

Khung cảnh vui đùa ầm ĩ, tiếng la hét cùng âm thanh leng keng của ly thủy tinh chạm vào nhau, từng khuôn mặt chứa nụ cười, tất cả đều mờ dần trong đáy mắt.

Cửa quán khép lại, từ nay về sau, cô đã không còn quan hệ gì với nơi này nữa rồi.

Thanh Tiêu không chậm trễ mà lên xe bus về nhà, mà ở một góc đường, Duẫn Khải Trạch xuyên qua cửa kính xe hơi nhìn thân ảnh của cô hoa vào dòng người, khóe mắt hơi híp lại.

Nếu không ngại vết thương vẫn đang kết vảy trên mặt hắn thì hắn sớm đã đi đến gặp cô rồi.

Ba ngày không thấy, hắn bỗng dưng nhớ đến khuôn mặt cùng giọng nói kia vô cùng. Bây giờ chỉ nhìn từ xa thôi cũng thấy không đủ mà.

Duẫn Khải Trạch vuốt ve vô lăng trong tay, điện thoại của hắn lúc này bỗng sáng lên, là Lâm Thu Thạch nhắn tin báo thành công, Thanh Tiêu không sớm thì muộn cũng sẽ đến Bách Lạc xin việc.

Hắn chống tay lên cằm nghĩ bâng quơ, đợi đến lúc cô làm ở nơi đó, cho dù có muốn chạy cũng không chạy thoát.

Vậy là hắn có thể mỗi ngày đến mua hoa để gặp cô rồi.

Duẫn Khải Trạch bật cười với ý nghĩ của mình, nhịp tim trong ngực cũng có chút rối loạn vì vui vẻ.

….

Thanh Tiêu không ngờ đến nơi mình xin việc lại to như thế. Xung quanh đều là cửa kính trong suốt, bên trong là sáu dàn hoa trải đều đầy đủ màu sắc và chủng loại. Những cánh hoa được đem về đây từ sáng sớm, cho nên những giọt sương đọng trên cánh hoa phiến lá vẫn còn rõ mồn một. Cô đứng ở đó nhìn ngắm hai nhân viên cắt tỉa hoa rồi cắm vào giỏ, một người khác đang bó một đóa hồng lớn, ghép từ vô số nhành hồng nhung nhỏ.

Nơi này… cô có thể được nhận vào sao?

Thanh Tiêu càng lúc càng nghi ngờ và hoang mang, nhưng đã lỡ đến đây rồi thì cô không thể nhát gan mà quay trở ra được. Cô đi đến quầy lễ tân, rụt rè nhìn nhân viên đang mỉm cười với mình, nhẹ giọng hỏi.

“Xin hỏi là nơi này đang tuyển nhân viên đúng không ạ?”

Người nọ nghe xong sững sờ một lúc, sau đó giống như đang nhớ đến cái gì đó, mỉm cười đáp.

“Xin hỏi, tên của em là?”

“Em là Thanh Tiêu, em đến đây là do chị Như giới thiệu.”

Ánh mắt vị nhân viên kia thoáng một cái liền thay đổi, thái độ hồ hởi gần gũi hơn, so với lúc đầu chính là một trời một vực.

“Hóa ra là Thanh tiêu, chị chủ hôm nay đi vắng rồi nhưng đã có dặn dò, nếu là em đến liền nhận vào, còn bảo chị chỉ cho em một số công việc ở đây để em làm quen từ từ nữa.”

Thanh Tiêu được nhân viên kia dắt vào trong, sau khi nói sơ qua một lược công việc mà cô làm, vị nhân viên đó liền giới thiệu.

“Chị tên là Cố Tiểu My, sau này cứ gọi chị My là được. về sau em sẽ làm bên kiểm toán nhé, hai chúng ta phụ trách một mảng, em có vấn đề gì khác muốn hỏi chị không?”

Thanh Tiêu nghe được một lúc, cô càng dám chắc rằng đây không phải đơn giản là chị Như giới thiệu việc làm này cho mình, nhưng nếu không phải chị ấy thì là ai đây?

Trong lòng Thanh Tiêu mơ hồ hiện ra một đáp án khác, nhưng cô lại không muốn thừa nhận.

Là người đó sao? Không đời nào!

Thanh Tiêu sau khi bàn bạc xong với Cố Tiểu My, chị ấy nói đợi thêm hai ngày nữa khi chị chủ trở về liền có hợp đồng lao động, nhưng nếu cô muốn làm ngay hôm nay cũng có thể, giờ mà cô làm được đều tính vào tiền lương. Thanh Tiêu nghe nói vậy liền quyết định làm ngay hôm nay, dù sao cũng đã tốn công đến đây, cô cũng không thể để phí một ngày.

Thanh Tiêu nhanh chóng hòa nhập với mọi người, cô học hỏi rất nhanh cũng rất nghe lời, mọi người đều bị bộ dáng chăm chỉ của cô làm cho yêu thích.

Buổi chiều, Thanh Tiêu còn đang ngồi trên bàn chống cằm nhìn trời mây thì cửa của Bách Lạc mở ra, đón một vị khách quý.

Là Duẫn Khải Trạch!