Chương 46: Ăn thiệt.

Triệu Tri Yến còn chưa hoàn hồn lại, cô ta cong người muốn gỡ đi bàn tay của Thanh Tiêu đang bám chặt chân mình, nghiến răng mà mắng.

“Thanh Tiêu, cô… á!”

Tiếng hét thất thanh của Triệu Tri Yến vang vọng cả một khu. Trong lúc cô ta loay hoay gỡ ngón tay chính chặt vào chân của mình, Thanh Tiêu đã lợi dụng điều này, một phát kéo cả người Triệu Tri Yến xuống hồ cùng mình.

Nếu Thanh Tiêu có chết đuối tại nơi này, cô cũng nhất quyết không tha cho người đã hại mình.

Triệu Tri Yến không hề biết bơi, lúc nhỏ còn suýt chết đuối, cô ta vừa rơi xuống nước đã há miệng thật to cầu cứu, nhưng sau đó Thanh Tiêu ngay ở sát bên đã kéo mạnh người cô ta xuống.

Triệu Tri Yến không phòng bị kịp, miệng uống thêm một bụng nước thật to trong hồ, mắt vì không khép lại kịp mà xót đến độ chảy cả nước mắt.

Triệu Tri Yến lần đầu tiên bị ăn thiệt như thế này, cô ta tức không thể nhịn, nhưng tình thế cấp bách, so với việc tức giận vì không đấu lại con nhãi Thanh Tiêu kia, cô ta còn sợ chết hơn.

Nhờ việc cứ ngoi lên là hét toáng của Triệu Tri Yến, cuối cùng cũng có người chú ý đến hai người đang ngụp lặn trong hồ. Duẫn Khải Trạch sau khi tách ra với Thanh Tiêu không lâu, hắn cũng không có tâm trạng trò chuyện cùng ai, hắn đưa quà cho bà mình xong liền nói thêm vài câu với trưởng bối đang có mặt, sau đó nhân lúc mọi người không chú ý liền chạy vòng quanh một lượt các khu vực tiệc, chỉ để tìm Thanh Tiêu.

Hắn vừa trông ngóng vừa lo lắng để đi tìm cô, nhưng một cái bóng Duẫn Khải Trạch cũng không tìm được. Đang lúc lo lắng đến sốt cả ruột, hắn lại nghe được tiếng hét thất thanh của Triệu Tri Yến tại phía hồ, sau đó hắn thấy được bóng dáng yếu ớt của Thanh Tiêu đang dần chìm xuống mặt nước.

Duẫn Khải Trạch mở to mắt, trong một giây đồng hồ kia, hắn đã bất chấp tất cả, chạy thật nhanh về phía hồ nước rồi nhảy xuống, không một động tác dư thừa nào mà bơi đến cạnh Thanh Tiêu, ôm cô vào lòng.

Triệu Tri Yến được đám người của cô ta kéo lên, chỉ trễ hơn so với Thanh Tiêu có vài chục giây, nhưng cô ta vẫn đưa mắt nhìn hai người ở phía kia bằng ánh mắt oán giận.

Duẫn Khải Trạch là anh họ của cô, thế nhưng người hắn cứu lúc ấy chỉ có một mình Thanh Tiêu mà thôi. Cô ta là cái thá gì chứ, cô ta có thân phận cao quý như cô, có mang cùng một dòng máu với hắn như cô hay không, vậy mà Duẫn Khải Trạch lại lạnh lùng như thế.

Anh của cô bị con hồ ly tinh kia bỏ bùa mất rồi! Kế hoạch của cô ta vậy mà thất bại, thật tức chết đi được!

Duẫn Khải Trạch sau khi kiểm tra người Thanh Tiêu một lượt, hắn phát hiện dây thừng buộc chặt hai chân của cô, khi hắn cẩn thận tháo ra, dưới chân trắng kia thoáng cái đã đỏ bừng.

Hai mắt hắn sắp tóe lửa đến nơi, một cơn giận dữ chạy dọc lên đại não, hắn sờ vào vết thương trên chân cô bằng cánh tay run run, sau đó khàn giọng hỏi.

“Là ai, ai đã đối xử với em như thế này?”

Thanh Tiêu ngoài việc đầu choáng váng đôi chút, những thứ còn lại đều ổn định, không có vấn đề gì. Cô đưa mắt nhìn khuôn mặt lo lắng của Duẫn Khải Trạch, nhẹ giọng nói.

“Là em họ của anh làm như thế…”

Thanh Tiêu không khách khí mà chỉ thẳng vào người Triệu Tri Yến, nói: “Là cô ta xô tôi xuống hồ, chỉ vì tôi không đồng ý rời khỏi anh. Cô ta muốn nhanh chóng tác hợp cho anh và Tích Uyên, nên quyết định hành hạ tôi như thế đấy…”

Cô quay mặt đối diện với Duẫn Khải Trạch, đuôi mắt vẫn còn chứa nước hơi nhếch lên, giống như đang hỏi hắn rằng “anh thật sự muốn xử lý cô ta”.

Triệu Tri Yến dù mệt muốn chết nhưng cô ta không có điếc, khi bị Thanh Tiêu thẳng thừng vạch trần như thế, khuôn mặt liền tái xanh đi. Cô ta hét ầm lên: “Anh, cô ta nói dối, là cô ta muốn xô em, em không biết gì hết.”

Duẫn Khải Trạch sớm biết Triệu Tri Yến tùy hứng ngang ngược, ngày thường hắn không quan tâm đến việc cô ta thích gây sự với ai, nhưng cô ta chính là động vào Thanh Tiêu, là người mà hắn đang đặt trên đầu quả tim mà để ý. Nhân chứng vật chứng rõ ràng như thế, nhưng sau cùng Triệu Tri Yến cứ muốn cãi chày cãi cối, còn dám chơi trò ác nhân cáo trạng, vậy những vết thương cùng sợi dây trói này là từ đâu ra?

“Nếu không muốn làm lớn chuyện này thì thôi vậy, dù sao thân phận của tôi cũng không đáng để anh ra mặt. Cứ như thế đi, đưa tôi về nhà.”

Một câu nói nhẹ của Thanh Tiêu rơi vào tai, cảm giác xấu hổ cùng quẫn bách lại khiến cho lòng của Duẫn Khải Trạch khó chịu vô cùng. Cô đã vì hắn mà hết lần này đến lần khác bị bắt nạt, bị chịu sỉ nhục cùng đả kích như thế, nhưng sau cùng cô cũng chỉ có thể im lặng nuốt xuống cục tức này.

Bởi vì không có ai chống cho cô, không có ai mang đến cảm giác an toàn và tin tưởng tuyệt đối, ngay cả chính hắn Thanh Tiêu cũng trở nên thất vọng nặng nề, cho nên thay vì kiên quyết đòi hắn phải đem cho cô một lời giải thích ổn thỏa, cô lại chọn cách bỏ qua.

Thanh Tiêu chịu bỏ qua, nhưng hắn làm sao bỏ qua cho được!

“Không đời nào, những ai làm tổn thương đến em, cho dù là người có quan hệ với anh, anh cũng không tha thứ!”

Tay Duẫn Khải Trạch đưa đến đan vào bàn tay lạnh buốt của cô, hắn muốn dùng nhiệt độ nóng bỏng này ủ ấm cho chúng. Thanh Tiêu nhận được câu trả lời chắc chắn của hắn, cô rũ mắt, che đi một chút đắc ý chỉ vừa nhen nhóm.

Thanh Tiêu thật mỏi mắt mong chờ xem Triệu Tri Yến bị hắn ta chỉnh thảm như thế nào.

Không phải bảo rằng cô tự dát vàng lên mặt, tự xem trọng bản thân, vậy cô đành vui vẻ chấp nhận lời thóa mạ đó, để chính câu nói của Triệu Tri Yến thành sự thật, khiến cho cô ta tức đến chết càng tốt!

“Anh! Anh như thế mà lại…”

Triệu Tri Yến vừa được người đỡ lên, cô ta đi cà nhắc đến gần hai người hơn, bộ dáng hùng hổ không còn, thay vào đó là sự kinh ngạc, không thể tin vào mắt mình.

Cô ta đưa tái chân của mình ra, nói: “Chính là cô ta kéo chân em xuống hồ, anh nhìn đi, dấu vết này chính là của cô ta gây ra.”

Duẫn Khải Trạch nghe cô ta nói thêm một tràng dài, hắn chán với cảnh xem những vở kịch như thế này, không kiên nhẫn mà cắt ngang.

“Nói đủ chưa?”

Triệu Tri Yến ngay lập tức im bặt, cổ cũng rụt vào, lắp ba lắp bắp mà gọi hắn: “Anh…”

“Thích xía vào chuyện của tôi như vậy? Đến cô cũng muốn quản tôi nên yêu ai, nên bỏ ai? Cô là cái thá gì, cô lấy tư cách gì mà chạm vào người Thanh Tiêu.”

Ánh mắt Duẫn Khải Trạch đỏ ngầu, khí tràng của hắn quá mạnh, chính Triệu Tri Yến vừa nhìn qua thôi cũng đã có cảm giác bị hơi thở áp bách kia sà đến bóp chặt lấy cổ họng.

Khó chịu quá, không thở nổi nữa!

Người cô run như cầy sấy, suýt chút nữa đã ngã lần hai, đúng lúc này cô ta quay sang, chạm phải ánh mắt đắc ý của Thanh Tiêu khi đứng ở sau lưng, cuối cùng cũng hiểu được mọi chuyện.

Đều tại cô ta xúi giục Duẫn Khải Trạch! Đồ đê tiện!

“Thanh Tiêu cô đúng là…”

“Ăn nói cho cẩn thận vào…” Duẫn Khải Trạch cao giọng, cắt ngang lời nói nóng nảy của Triệu Tri Yến, sau đó còn nghiêm túc nặn thêm một câu.

“Mau cúi đầu xuống xin lỗi Thanh Tiêu, nhanh lên!”

Triệu Tri Yến như mèo giẫm phải đuôi, cô ta la ầm lên, thái độ ngang bướng không nghe lời ai cả: “Anh! Không thể nào, cả đời này em cũng không muốn xin lỗi con nhỏ đó.”

“Nếu không muốn, vậy thì em cứ chờ giấy báo nhập học của trường cấp ba Hải Sơn, đến lúc đó anh sẽ tự đưa em qua đó. Khoảng thời gian tiếp theo, em đừng hòng ra ngoài phá rối bất kỳ ai.”

Triệu Tri Yến vừa nghe nói đến đó, cơ thể liền vô thức rùng mình. Trường cấp ba Hải Sơn nổi tiếng nghiêm khắc, hơn nữa bắt buộc phải ở nội trú để rèn luyện, bài học trên lớp rất nặng, giáo viên cũng không nể tình con cháu thế gia mà bỏ qua, nếu làm sai đều sẽ bị khiển trách trước toàn lớp. Phạm nội quy liền bị mời phụ huynh đến. Cái luật lệ chết tiệt của trường đó bức điên biết bao nhiêu người rồi, vậy mà Duẫn Khải Trạch vì con khốn kia mà đẩy em họ của hắn vào vòng nguy hiểm.

Duẫn Khải Trạch, anh của cô vì một cô gái mà điên rồi!

“Em không…”

“Em không có quyền lựa chọn, hoặc là cúi đầu, thành tâm xin lỗi Thanh Tiêu, hoặc là ngay lập tức anh cho người đưa em qua đó, quyền quyết định nằm trong tay em.”