Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vạn Dặm Tình

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
2.

Tề thị lang Tề gia cô nương, Tề Nhược Hàm.

Kiếp trước khi Cố Tự dẫn nàng về phủ, thời tiết cũng đẹp như ngày hôm nay, trận tuyết lớn vừa rơi.

Nàng ta đứng dưới tán hoa mai: “Dao tri bất thị tuyết, vị hữu ám hương lai.”

* “Từ xa đã biết không phải là tuyết, vì có hương thoang thoảng bay tới” – Bài thơ “Hoa Mai” của Vương An Thạch.

Ta không thông thư văn, nhưng cũng biết đây là bài thơ cực kỳ hay. Hay đến mức Cố Tự chuyển hết tất cả mai trong viện của ta sang sân viện của nàng ta.

Đó là hoa mai ta yêu thích nhất, do ca ca sai người chuyển đến.

Ta dẫn theo Tiểu Ương đi sang đó, lại nhìn thấy Cố Tự thân mật vòng tay ôm eo Tề Nhược Hàm, nàng ta đang treo lên thân cây mai thứ gì đó: “Nguyện nghịch phong như giải ý, dung dịch mạc tàn phá.”

* “Gió Bắc nếu như có thể hiểu được tâm ý của hoa mai, xin đừng tàn phá nó như vậy nữa.”

Tư thế của hai người hết sức quyến luyến. Ta thấy vậy lập tức rơi nước mắt, chật vật chạy trốn về viện của mình.

Tiểu Ương nói, thứ Tề cô nương treo trên thân cây, là hai bức tượng hình người nho nhỏ.

Nghe hạ nhân trong phủ nói chuyện, Tề Nhược Hàm vốn dĩ là nữ nhi ngoại thất được nuôi dưỡng ở thôn trang, không biết tại sao lại được đón về nuôi dưới danh đích mẫu, nàng ta về kinh, thường tham gia các loại thơ hội, danh tài nữ chậm rãi truyền ra khắp kinh thành.

Bọn họ còn nói, hai người kia sau khi thân quen thường đến hội thơ gặp mặt, tán thưởng lẫn nhau, về sau, tài tử giai nhân hết sức tự nhiên biến thành một đoạn giai thoại.

Ta trơ mắt nhìn Tề Nhược Hàm thướt tha lả lướt đi tới, trên người nàng ta phảng phất hương thơm như có như không: “Lần trước ở hiệu sách đa tạ Cố tiểu công tử bỏ được thứ mình yêu thích, quyển sách kia ta đã đích thân chép ra một bản, lần sau đưa đến quý phủ không biết có được không?”

Giọng nói của Cố Tự cũng trở nên nhu hòa: “Việc nhỏ như vậy sao lại có thể nhọc lòng cô nương đích thân chép sách? Lần sau để hạ nhân làm là được.”

Ha, lần sau, còn có lần sau. Lòng ta có chút tức nghẹn.

“Chép thư tịch cũng là một cách học tập, mỗi quyển sách đều là tâm huyết của các tác giả, ta chép xong quyển sách đó, cũng đã có được không ít trải nghiệm, lần sau…”

Tề Nhược Hàm nói còn chưa nói xong, đã bị Thẩm Ngôn hừ lạnh một tiếng cắt ngang:

“Ta thấy hai vị cũng không cần tham gia cung yến nữa đâu, tự tìm một chỗ thanh tịnh thảo luận với nhau đi.”

Ta nhìn sắc mặt có chút xanh xám của Cố Tự, đột nhiên thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.

Kiếp trước ta đã từng nghĩ vô số lần, Cố Tự mà mỗi năm đều tặng ta hoa mai, Cố Tự mà thường tặng ta kiếm pháp bí tịch đã biến mất như thế nào? Hắn không thích giơ đao múa kiếm, dù mỗi lần tặng ta kiếm pháp hiếm có đều đựng trong hộp gỗ khắc hình hoa mai, cực kỳ thỏa đáng.

Những bản kiếm pháp đó đều chỉ có một bản duy nhất, ta cực kỳ trân quý. Nhưng từ trước đến nay Cố Tự chưa bao giờ cho phép ta tập luyện, chỉ biết cau mày nhắc nhở ta: “Đao kiếm không có mắt, nếu lại làm người khác bị thương thì không hay, muội là một cô nương, không hiểu thi thơ, không biết nữ hồng, suốt ngày nhìn chằm chằm chút cửa hàng ruộng đất có lợi ích gì chứ?”

Có ích lợi gì? Ta gả vào Cố gia quản lý sự vụ ba năm, nghiên mực đáng giá ngàn lượng của ngươi, một trang giấy Tuyên Thành mấy trăm lượng bạc đều từ mấy cửa hàng điền trang vô dụng kia mà ra đấy.

Hiện giờ xem ra, hai người chúng ta quả thực không hề tâm đầu ý hợp, đã vậy sao không sớm buông tay, cũng để cho bản thân tự do tự tại?

Ta không quan tâm lời qua lời lại của bọn họ nữa, vịn tay Tiểu Ương đi vào cung.

5.

Rượu quá ba tuần, Tề Nhược Hàm đột nhiên đứng lên, cười khanh khách nhìn về phía ta: “Đã nghe Hứa gia tỷ tỷ từ nhỏ tập võ, không biết Hứa gia tỷ tỷ có nguyện ý hiến một khúc múa kiếm, Nhược Hàm nguyện đánh đàn làm bạn.”

Ai là tỷ tỷ của ngươi? Ta lập tức muốn từ chối.

Thẩm Ngôn ở phía đối diện lại mở miệng trước: “Thể diện của Tề cô nương thật lớn, Thái Hậu đã đồng ý cho ngươi sai sử Hứa đại tiểu thư như vậy hay chưa?”

Tề Nhược Hàm lúng túng đứng tại chỗ, Cố Tự dứt khoát đứng dậy, biểu cảm kích động: “Tề cô nương chính là muốn đánh khúc < Xuân giang hoa nguyệt dạ > sao?”

Tề Nhược Hàm thi lễ: “Đúng vậy.”

“Đây là khúc nhạc hai ta cùng sáng tác, Cố mỗ nguyện lấy tiếng sáo cùng vui.”

Hai người nhìn nhau nở nụ cười.

Ta âm thầm cười khổ một tiếng, ngẩng đầu nhìn quả nhiên thấy sắc mặt Thái Hậu không mấy vui vẻ, ánh mắt Hoàng Thượng nhìn Tề Nhược Hàm cũng cực kỳ phức tạp.

Ca ca thấp giọng hỏi ta: “Nghiên Nghiên, nếu muội không muốn xem, ta đưa muội về phủ trước.”

Ta không muốn đi, nhưng đầu đau như muốn nứt ra, ta đứng dậy muốn cáo lỗi với Hoàng Thượng xin rời đi trước, toàn thân lại mềm nhũn ngã xuống. Trước khi mất đi ý thức, một bóng hình từ đâu xuất hiện ôm ta vào lòng, cái ôm của hắn ấm áp mà vững chãi, còn mang theo hương hoa mai mát lạnh.

Toàn thân nhẹ bẫng, ta đột nhiên nhận ra cái ôm này, không phải Cố Tự, cũng không phải ca ca. Mí mắt ta càng ngày càng nặng, cuối cùng rơi vào khoảng đen vắng lặng..

6.

Lần nữa mở mắt ra, mẫu thân đang ngồi ở mép giường, dùng khăn tay chấm nước mắt. Thấy ta tỉnh lại, nương cố gắng gượng cười, run giọng hỏi ta: “Nghiên Nghiên, Lưu thái y nói con ưu tư quá nặng, con có thể, có thể nói cho nương, rốt cuộc điều gì khiến con ưu sầu như vậy không?”

Ta rũ mắt không nói, bàn tay nương đang cầm tay ta nắm chặt hơn một chút:

“Tính con từ nhỏ không hề giấu được chuyện gì, cha con thường hay nói suy nghĩ của con đều viết hết lên mặt, nhưng gần đây… Nếu con không muốn thành thân, cha nương cùng với ca ca sẽ nuôi con cả đời. Nếu trong lòng con đã có ý trung nhân, con nói nương nghe, cha nương nhất định giúp con được như ý nguyện. Nếu như… nếu con vẫn ôm mộng làm nữ hiệp, con chỉ cần, chỉ cần đồng ý với nương, bất luận đi đến nơi nào đều phải dẫn theo hộ vệ, nương liền tùy ý con.”

Ta dở khóc dở cười, đây chính là người nhà yêu thương ta như châu như ngọc, bất luận ta muốn làm cái gì, ta đã làm gì, họ đều kiên định ủng hộ, giúp đỡ ta. Chẳng sợ ta muốn làm những việc kinh hãi thế tục lại khác với lẽ thường.

Sống lại một đời, ta nhất định phải bảo vệ được người nhà, tuyệt đối không được đi vào vết xe đổ của kiếp trước.

Ta kìm nén chua xót trong lòng, cố gắng khiến giọng nói vui tươi hơn: “Nương à, Nghiên Nghiên không muốn thành thân, không muốn bị nhốt trong bốn bức tường ở hậu viện, con muốn đi theo Dì học buôn bán, có được không?”

“Nghiên Nghiên nhà ta muốn làm gì cũng đều được.” Nương ôm ta vào lòng, “Đây chính là tâm bệnh của con sao, Nghiên Nghiên?”

Đối diện với ánh mắt gặng hỏi của mẫu thân, ta suýt chút nữa không kìm được mà kể hết toàn bộ câu chuyện kiếp trước kỳ quái.

“Chỉ là một cơn ác mộng thôi, con mơ thấy… một ít việc không được tốt” Ta né tránh ánh mắt mẫu thân.

Mẫu thân vậy mà lại nghiêm túc nói: “Cữu cữu của con khi vẫn còn trên đời đã từng kể với ta một số cấu chuyện kỳ quái, còn mang về rất nhiều thoại bản.”

Nương dường như cắn răng nói tiếp: “Nghiên Nghiên, con nói nương nghe, đó thật sự chỉ là một giấc mơ sao?”

Là mơ sao?

Kiếp trước tan cửa nát nhà dài đằng đẵng đó thất sự chỉ là một giấc mơ sao?

Có phải là mơ hay không thì đã sao, một đời này, Hứa Tri Nghiên ta quyết không để cho bất luận kẻ nào gây thương tổn đến người nhà của ta!

Nghĩ đến đây, ta đột nhiên thông suốt: “Hẳn là một giấc mơ thôi, nữ nhi chỉ là không muốn thành thân, suy nghĩ nhất thời không thông nên mới ưu tư như vậy.”

Tiểu Ương bưng thuốc đã sắc xong đi vào, mẫu thân dặn dò ta dưỡng thân thể cho tốt xong liền rời đi.

Ta bóp mũi uống xong bát thuốc, chỉ cảm thấy đắng không tả nổi, ăn hai viên mứt hoa quả cho ngọt miệng, buông xuống những phiền não trong lòng, ta ngủ một giấc an ổn.

Lần nữa tỉnh dậy đã là chạng vạng, ta cảm thấy trong phòng bí bức, liền muốn đi dạo trong viện một chút.

Khi ca ca đến, ta đang nghe Tiểu Ương kể chuyện xưa hết sức sinh động, vốn muốn gọi ca ca vào nghe cùng, lại nhìn thấy gã sai vặt ôm tráp đi theo phía sau, ta nhíu mày hung hăng đứng dậy, tức giận nói: “Cũng đã từ hôn, huynh còn nhận lễ vật của hắn làm gì?”

Ca ca kỳ quái liếc ta một cái: “Muội và Cố Tự từ hôn, tại sao không thể nhận lễ vật của Thẩm tiểu vương gia?”

Quà của Thẩm tiểu vương gia?

Giống như có một đạo sét vừa giáng xuống, ta không màng lễ nghĩa xông lên mở tráp ra, vách tráp bên trong khắc một nhánh hoa mai hết sức rõ ràng.

Ta ngây người tại chỗ, Tiểu Ương đã vội vàng về phòng bê mấy cái tráp cũ ra, mở hết nắp tráp, cùng một vị trí ở mỗi chiếc tráp đều khắc một kiểu nhành hoa mai!

Xem xét theo thứ tự thời gian, có thể thấy tay nghề của người khắc hoa ngày càng thành thạo.

Trách sao được kiếp trước mỗi lần ta mang những chiếc tráp đó ra làm minh chứng cho tình cảm thời niên thiếu của ta và Cố Tự, hắn đều khịt mũi coi thường. Mà ta mỗi lần kể ra những chứng cứ đó, cũng chỉ khiến cho bản thân thêm chua xót mà thôi.

Thì ra là thế.

Hắn đã từng tặng ta thi thơ, ta cố gắng đến đâu cũng đọc không hiểu.

Hắn đã từng tặng ta nhạc phổ, ta chân tay vụng về có luyện thế nào cũng đánh không hay.

Về sau ta giận dỗi không chịu nhận quà sinh nhật của hắn, hôm sau hắn liền mang loại tráp này đến dỗ cho ta vui vẻ, bên trong mỗi lần đều là kiếm pháp thích hợp với nữ tử.

Ta vốn tưởng rằng hắn đặc biệt tìm những thứ đó cho ta, hóa ra lại là mạo nhận công lao của người khác.

Thu hồi suy nghĩ, đối diện với ánh mắt không hiểu chuyện gì của ca ca, ta hít mũi nói: “Không có chuyện gì sao Thẩm tiểu vương gia lại gửi quà cho muội?”

“Mấy ngày nữa chính là sinh nhật của muội, mà hai ngày sau hắn phải quay về biên quan, liền nhờ ta đem cái này cho muội. Ta thấy là kiếm pháp, nghĩ muội sẽ thích nên mới thay muội nhận. Tráp này cũng là ta tiện tay lấy ở chỗ hắn, chỗ muội cũng có nhiều tráp giống nhau như này…”

Ca ca đột nhiên trợn trừng mắt:

“Hay cho tên Thẩm Ngôn! Ta coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại dám mơ tưởng muội muội của ta!”
« Chương TrướcChương Tiếp »