Chương 5

10.

Lâm tú tài ôm ta vào trong lòng, bước về phòng.

Ta hiếu kỳ hỏi hắn: “Ngươi nói mẫu thân của tiểu thư không xứng chức là sao?”

Vừa vào đến phòng, Lâm tú tài liên đặt ta lên trên giường sau đó nằm xuống bên cạnh, “Nàng biến thành người trước đi, sau đó ta sẽ giải thích cho nàng.”

"Ta không muốn."

“Vậy thì chuyện của Linh Linh nàng cũng đừng mong biết được.” Lâm Tú Tài thản nhiên nói.

Trong lòng ta lo lắng đến mức vò đầu bứt tai, những lời Lâm Tú Tài vừa nói khiến cho ta vô cùng bất an, chỉ sợ cha mẹ của tiểu thư không tốt, tương lai sẽ phải chịu khổ.

Thái độ của Lâm Tú Tài cực kỳ kiên quyết, ta không biến thành người, hắn sẽ không chịu nói ra.

Không còn cách nào khác, ta chỉ có thể “bụp” một tiếng biến thành người, dùng chăn bông đắp trên người, tức giận nhìn về phía hắn: "Đã vừa lòng chưa? Mau đi tìm một bộ y phục đến đây cho ta."

Lâm Tú Tài vậy mà lại trực tiếp đè lên người ta: “Nương tử, ta rất nhớ nàng." Vừa nói xong liền bắt đầu hôn xuống.

Ta biết ngay là mọi chuyện sẽ thế này mà, nhưng bây giờ đã nằm trong tay hắn rồi, ta liền mặc kệ để cho hắn muốn làm gì thì làm.

Sau khi xong việc, hắn ôm lấy tôi, nói: “Mẫu thân Linh Linh là một kẻ dễ bảo, mỗi ngày chỉ nghĩ đến việc nịnh nọt phụ thân ta, căn bản không thèm quan tâm đ ến con cái chút nào. Còn cha ta thì càng không phải nói, mấy ngày cũng không gặp con được một lần, giống như không có đứa con gái này vậy. Đến cả hạ nhân trong phủ cũng không coi trọng muội ấy. Chỉ khi ta quay lại, quan tâm đ ến Linh Linh một chút bọn họ mới đối xử với Linh Linh tốt hơn chút. Nếu như Linh Linh trưởng thành ở nơi này, sợ là sẽ phải chịu không ít khổ.”

"Tú tài, ngươi là ca ca của Linh Linh, nhất định có thể chăm sóc tốt cho nàng ấy, có phải không?" Khi ta nói những lời này, ánh mắt ngập tràn hy vọng, mong chờ nhìn về phía hắn.

"Nàng ở đây, ta sẽ là ca ca của muội ấy. Nàng không ở đây nữa, ta cũng lười nhúng tay vào những chuyện bao đồng này này. Nương tử, nàng ở lại đây gả cho ta, chúng ta cùng nhau chăm sóc Linh Linh trưởng thành."

Ta có chút khó xử: “Nhưng người và yêu vốn không chung đường, thiên đạo sẽ không để yên cho chúng ta ở bên nhau đâu”.

"Nàng lừa ta, vậy tại sao nàng lại có thể ở bên tiểu thư của nàng mười năm?" Giọng nói của Lâm tú tài tràn đầy ghen tuông, gắt gào nhìn chằm chằm vào gương mặt ta.

“Đó là bởi vì mười năm đó ta không dùng đến tu vi, chỉ lén lút ở đó. Bây giờ thiên sư đã biết đến sự tồn tại của ta, nếu ta cùng ngươi trở thành phu thê, bọn họ nhất định sẽ thu phục ta. Còn nữa, ngươi không sợ ta sẽ hút khô người sao."

Ta vừa nói vừa chọc chọc vào ngực hắn. Tuy rằng nói vậy nhưng trong lòng ta vẫn không nguyện ý trở thành thê tử của hắn.

Hắn bắt lấy tay ta, trong mắt toàn là sự giễu cợt: “Nàng lại lừa ta, nàng rõ ràng không nỡ dùng yêu thuật, thải âm bổ dương với ta. Hai thiên sư kia nàng không cần phải để tâm, ta sẽ giải quyết."

Nói xong hắn lại muốn hôn lên.

Ta vội vàng che miệng hắn lại, tức giận nói: Ngươi rốt cục đã xong chưa, mau đi tìm y phục cho ta, nếu không ta lại biến thành mèo.”

Hắn bất đắc dĩ chỉ có thể thả ra: “Được rồi, vậy thì ta sẽ đợi đến đêm.”

Hắn đi tìm y phục cho ta, còn ta nằm trên giường, suy nghĩ làm sao mới có thể giải quyết tình huống này. Tuy rằng ở bên ta cơ thể hắn cũng không phải chịu tổn hại gì, nhưng người yêu rốt cục vẫn không chung đường, sớm muộn cũng sẽ phải trả giá. Có lẽ Linh Kính nói không sai, ta vốn không nên tham luyến tình cảm của loài người…

Lâm tú tài đưa ta đến gặp người nhà hắn, nói ta là thê tử do hắn tự định chung thân. Người nhà hắn rất khinh thường ta, cảm thấy một dân nữ như ta không xứng với hắn.

Đột nhiên, tổ mẫu của hắn đột nhiên phản ứng lại, hỏi ta: "Ngươi làm thế nào mà vào được hầu phủ?"

“Vượt nóc trèo tường.” Ta thản nhiên nói.

Lâm tú tài lập tức xấu hổ ôm lấy ta: “Haha, khinh công nương tử của con là đệ nhất thiên hạ.”

Tổ mẫu của hắn càng bất mãn hơn: “Lẽ nào nàng ta sống bằng nghề trộm cắp sao?”

Ta gật gật đầu: “Từng ăn trộm thịt rồi.”

Những người khác,"……"

Tú tài lập tức che miệng ta lại, tranh cho ta lại nói mấy lời linh tinh.

"Tổ mẫu, nếu như các người không hài lòng với nương tử của con, vậy con sẽ cùng nương tử rời đi là được."

Lão thái thái lập tức không nói gì nữa, bà không dễ gì mới chờ đợi được tôn tử quay về. Về phần nữ nhân này, cùng lắm là giữ lại làm vợ lẽ.

Cứ vậy, ta liền ở lại Hầu phủ. Lão thái thái kêu mọi người trong nhà gọi tôi là di nương, bị tú tài nghe được, hắn bất mãn muốn rời đi ngay lập tức. Thực sự không còn cách nào khác, lão thái thái chỉ có thể nghiến răng nhận ta làm cháu dâu.

Ta mỗi ngày đều ở cạnh Linh Linh, so với mẫu thân của con bé còn nhiều hơn. Linh Linh tuy rằng không nhận ra ta, nhưng lại cực kỳ thân thiết với ta, điều này làm ta lại lần nữa cảm nhận được tình cảm sâu sắc khi ta còn ở cạnh tiểu thư.

Buổi tối ta muốn ngủ cùng Linh Linh, nhưng tú tài nhất quyết không đồng ý. Hắn nói nếu như ta quá đáng, hắn sẽ ghen với linh Linh. Nếu như hắn không vui, cuộc sống của Linh Linh trong phủ cũng sẽ không tốt.

Ta không thích hắn như vậy, bởi vậy thường không cho hắn sắc mặt tốt. Hắn cũng không quan tâm, nói chỉ cần ta ở cạnh hắn là được.

Người trong phủ đều không hiểu, không biết vì sao ta lại yêu thích Linh Linh như vậy, thậm chí có thể vì cô bé mà lạnh nhạt với cả Đại công tử. Trong mắt bọn họ, Đại công tử ngày ngày cứ đi theo sau mông ta, bộ dáng đáng thương oan ức, làm cho mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Lão phu nhân thỉnh thoảng sẽ quở trách ta, nói nếu như ta đã thích trẻ con như vậy, vậy thì sớm ngày sinh một đứa cho Lâm Uyên đi.

Thời gian không biết đã trôi qua mấy tháng, ta cũng dần quen rồi. Mặc dù trong lòng vẫn còn oán hận tên Lâm Uyên hèn hạ đó, nhưng ở bên nhau lâu, ta cũng vô thức nảy sinh một chút cảm tình với hắn.

Ta bây giờ rất trân trọng từng ngày có thể ở cạnh Linh Linh. Lâm Uyên ôm tâm lý may mắn, nghĩ rằng có thể ở bên ta lâu dài, nhưng ta rất tỉnh táo, có lẽ rất nhanh thiên sư sẽ tìm đến cửa. Nếu như bọn họ không đến, ta cũng sẽ phải nhận trừng phạt của thiên đạo.

Ta cố chấp với tình cảm với Linh Linh như vậy, có lẽ chính là kiếp số của ta, có thể độ qua hay không vẫn còn chưa biết.

Lúc này, Lâm Uyên từ phía sau ôm chặt lấy ta: "Mi Nhi, nàng đang nghĩ gì vậy?"

"Ta sắp đi đời rồi.” Tôi nhẹ giọng nói.

Lâm Uyên không hiểu: "Vì sao nàng lại nói như vậy?"

“Ngươi có phải đã quên rồi không, ta vốn là yêu tinh?”

"Yêu tinh thì đã sao, nàng có tuổi thọ vô tận, giành cho ta mấy chục năm lẽ nào cũng không được?" Lâm Uyên vừa nói vừa dụi đầu vào cổ ta, ngửi ngửi.

Ta quay người lại, dùng tay bịt miệng hắn: “Ngày mai ta không đến Tề Vương phủ, có được không?”

Hắn kéo tay ta xuống: “Vì sao không đi? Nàng là thê tử của ta, không đi không hợp lẽ”.

Ta im lặng không nói thêm gì, ta không đến Tề Vương phủ là vì một người. Chính là biểu đệ của Lâm Uyên, tiểu vương gia của Tề vương phủ, át khí của hắn rất nặng, ta vô cùng sợ hãi.

Sát khí thứ này rất khó nói, cũng không thể nói những người như vậy nhất định sẽ là người xấu, chỉ là sẽ làm cho yêu nghiệt không dám đến gần mà thôi.

“Ngươi biết đấy, cái vị biểu đệ đó của ngươi…”

"Hắn quanh năm chiến đấu trên chiến trường, không biết đã có bao nhiêu người c.hết dưới tay hắn, có sát khí cũng là chuyện bình thường, ngươi đừng lo lắng, sau khi đến đó tránh xa hắn một chút là được."

Ta gật gật đầu, cũng không nói gì thêm. Còn có một chuyện ta vẫn chưa nói với hắn, những người sát khí quấn thân, thanh kiếm trong tay sẽ có khả năng trảm yêu trừ ma.

11.

Ngày hôm sau, ta cùng Lâm Uyên đến Tề vương phủ. Biểu đệ Vân Sanh của hắn quả nhiên cũng ở đó, khi ánh mắt hai người chúng ta chạm nhau, ta lập tức cảm thấy toàn thân rét lạnh, vô thức trốn ra sau lưng Lâm Uyên.

Người trong Tề Vương phủ rất khinh thường ta, cho rằng ta chỉ xuất thân từ một gia tộc nhỏ. Sau khi đám nam nhân rời đi, nữ quyến liền ở lại cùng nhau nói chuyện. Có người mở miệng châm biếm, nói nữ tử xuất thân từ gia tộc như ta dựa vào mỹ sắc mê hoặc tiểu hầu gia, không thể lâu dài. Sớm muộn gì tiểu hầu gia cũng sẽ chán ta, tìm một vị thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối.

Đầu óc ta quay cuồng, bọn họ nói những gì, ta đều không thể nghe rõ. Bởi vì sợ hãi, ta thậm chí còn có một loại cảm giác, nếu như còn không kết thúc đoạn quan hệ phu thê cùng Lâm Uyên này, ta nhất định sẽ phải trả một cái giá rất đắt.

Nỗi bất an mãnh liệt trong lòng không ngừng nói với ta, không thể tiếp tục được nữa, không thể tiếp tục tham luyến hơi ấm của con người, Linh Linh cũng tự có vận mệnh của chính mình, ta không nên tham dự vào…

Ta không quan tâm đ ến mấy lời cười nhạo của đám nữ quyến đó, lảo đảo bước vào trong viện, hít một hơi thật sâu.

Ngẩng đầu lên, ta lại lần nữa đối mắt với vị tiểu vương gia tràn đầy sát khí đó. Lúc này, đám nam nhân đang ngồi trong hoa viên uống rượu nói chuyện.

Lâm Uyển nhận ra tình trạng của ta không đúng, lại thấy ta cùng tiểu vương gia bốn mắt nhìn nhau liền bước tới đỡ lấy ta:

“Mi Nhi, nàng sao rồi.”

Ai mà ngờ được, lúc này vị tiểu vương gia đó cũng bước đến, hỏi: “Biểu tẩu, tẩu hình như rất sợ ta?”

Lúc này xung quanh đã có không ít người đến vây quanh.

Sắc mặt ta tái nhợt, đầu ta gắt gao dựa vào trong lòng Lâm Uyên, cả người run rẩy.

Tiểu vương gia càng thêm khó hiểu, hắn không biết tại sao nữ tử này lại có thể sợ hãi đến vậy.

Lâm Uyên ôm ta vào trong lòng, đặt lên chiếc giường trong phòng khách trong Vương phủ. Lông mày hắn vô thức nhíu chặt lại, hắn dường như cũng nhận ra có sự tình có gì đó bắt thường.

Trong hoa viên vương phủ, đám nam nhân hỏi nữ quyến rốt cục đã phát sinh chuyện gì, Lâm phu nhân vì sao lại như vậy?

Đám nữ nhân lắp bắp nói không có gì cả, bọn họ tưởng rằng những lời giễu cợt bản thân nói khi này đã làm cho ta không thể chịu được.

Trong lòng đám nữ quyến lúc này càng thêm khinh miệt ta, càng cảm thấy ta đúng là xuất thân tầm thường, nhỏ mọn.

Tiểu vương gia không ở trong hoa viên, lúc này hắn đang đứng bên ngoài cửa phòng chúng ta. Hắn có thể nhìn ra, vị biểu tẩu này đối với hắn cực kỳ sợ hãi, nhưng có thể sợ đến mức này, chắc chắn phải có nguyên nhân gì đó, mà nguyên nhân này, hắn muốn biết rõ.

Kể từ lần đầu tiên gặp mặt biểu tẩu, trong lòng tiểu vương gia cũng có một cảm giác vô cùng dị thường, có một thứ gì đó không ngừng thôi thúc hắn g.iết c.hết nàng. Càng bất thường hơn là nàng lại sợ hắn như vậy, điều này cũng không bình thường.

Tiểu vương gia tuy rằng trên chiến trường đã từng g.iết vô số người nhưng trước nay chưa từng ra tay với người vô tội, bởi vậy hắn muốn biết nguyên nhân rốt cục là gì?

Chỉ nghe thấy bên trong có một giọng nữ vang lên: “Lâm Uyên, để ta đi đi, thiên đạo đã phái người đến g.iết ta rồi."

“Nàng lúc trước ở bên cạnh nàng ta mười năm cũng không có việc gì, tại sao chỉ ở bên ta mấy tháng lại nói như vậy. Mi Nhi, nàng chán ghét ta đến vậy sao?” Giọng nói của Lâm Uyên hiện rõ vẻ bi thương, phẫn nộ.

“Tất cả mọi chuyện đều quá trùng hợp. Tại sao tiểu thư lại đầu thai thành Linh Linh? Tại sao mọi chuyện có dây dưa không rõ với chàng. Có lẽ là thiên đạo muốn đưa ta đến trước mặt Vân Sanh, để hắn g.iết ta. Lâm Uyên, ta yêu chàng, muốn ở bên chàng dài lâu, ta nguyện ý bầu bạn cùng chàng mấy chục năm, nhưng thiên đạo không thể làm trái, chàng có hiểu không?” Ta nắm tay hắn, cố gắng thuyết phục.

Lâm Uyên cực kỳ kích động: “Không, nàng đang lừa ta, tất cả đều là nàng nghĩ ra để lừa ta! Nàng muốn đi, nhưng lại muốn ta đối xử tốt với Linh Linh, bởi vậy mới lừa ta như vậy, có phải không? "

Đúng lúc này, tiểu vương gia đẩy cửa tiền vào, tay hắn vô thức nắm lấy thanh bội kiếm bên hông: “Nàng không hề lừa huynh, ta quả thực có một loại cảm giác không thể giải thích muốn g.iết nàng.”

Ánh mắt Lâm Uyên lộ ra vẻ nguy hiểm, nhìn về phía Vân Sanh, "Vậy thì ngươi tự quản bản thân đi."

"Nàng rốt cuộc là ai?” Vân Sinh hỏi.

"Biểu đệ, sau này các ngươi không cần phải gặp nhau nữa."

Lâm Uyên nói xong liền ôm ta rời đi.

Nửa đêm, ta sử dụng yêu thuật, thổi một hơi vào Lâm Uyên bên cạnh, hắn lập tức ngủ say.

Ta bắt đầu đả tọa, dùng ý niệm gọi Linh Kính. Ta gần như đêm nào cũng làm vậy, muốn kết nối với Linh Kính, giải đáp những nghi hoặc trong lòng.

Lần này cuối cùng cũng đã có phản hồi.

"Linh Kính, nói cho ta biết, ta sẽ bị g.iết sao?" Tôi vội vàng hỏi.

“Đúng vậy, sát tinh của ngươi đã hiện thân rồi, điều này cũng có nghĩa là thời hạn ở cùng con người của ngươi sắp kết thúc. Từ bỏ tình cảm với con người, nhanh chóng rời đi, quay về núi sâu tu luyện, như vậy ngươi mới có thể độ kiếp thành công. Tất cả những thứ này đều là do thiên đạo an bài, là kiếp số của ngươi. Phàm là những người tu tiên đạo, năm trăm năm sẽ phải độ kiếp một lần. Lần này ngươi may mắn không gặp phải lôi kiếp. Khi trở về hãy chuyên tâm tu luyện, nâng cao tu vi, năm trăm năm sau ngươi nhất định sẽ gặp phải lôi kiếp!”

Từng câu từng câu không ngừng vang vọng trong đầu ta.

Ta lại nằm xuống, nhìn sang Lâm uyên bên cạnh, trong lòng ngũ vị tạp trần. Dựa vào d*c vọng chiếm hữu của tên này đối với ta, nếu như ta trốn đi rồi, chỉ sợ hắn sẽ làm ra một số việc bất lợi với Linh Linh để kéo ta quay lại. Thật là đau đầu quá đi, rốt cục phải làm thế nào mới có thể cho Linh Linh một tương lai bình an, mà ta cũng có thể thuận lợi rời đi.

Mà cùng lúc đó, tiểu vương gia Vân Sanh cũng rơi vào ác mộng. Hắn mơ thấy bản thân cầm lấy trường kiếm, một kiếm đâm thẳng vào tim biểu tẩu, t.hi t.hể của nữ nhân đó chớp mắt biến thành một con mèo, không còn động đậy nữa.

Bàn tay Vân Sanh không ngừng run rẩy, hắn thực sự cảm thấy vô cùng hối hận. Đột nhiên, thời gian lần nữa quay ngược lại, hắn lại quay lại cảnh tượng trước khi g.iết nàng.

Lần này nàng từng bước từng bước tiến lại gần hắn, không còn sợ hãi hắn nữa, bước đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng dựa vào lòng hắn. Thanh kiếm trong tay hắn chớp mắt rơi xuống đất, lý trí phút chốc bị tước đoạt, hắn lập tức áp lên nàng, mặc sức giải phóng d*c vọng.

Vân Sanh đột ngột tỉnh lại, trong mắt hiện ra sắt khí, quát lớn hai chữ: "Yêu nghiệt!"

Trong lòng hắn, nhất định là yêu nghiệt đó dùng yêu thuật mê hoặc hắn, làm cho hắn sa đọa, mà đến biểu huynh nhất định cũng là bị yêu nghiệt đó mê hoặc. Trong phút chốc trong lòng Vân Sanh sản sinh ra một loại quyết tâm muốn diệt yêu trừ ma.

Mấy ngày sau, Lâm Uyên đưa ta cùng đi dự cung yến. Nếu như hiện tại đã trở về Hầu phủ, những chuyện đối nhân xử thế trong vòng quý tộc như thế này hắn cũng không thể nào né tránh được. Đặc biệt là những cung yến trọng đại như thế này càng không thể không đi.

Lâm Uyên mặc dù không muốn ta gặp lại Vân Sanh nhưng bắt buộc vẫn phải đưa ta đi cùng.