Chương 182: Theo sau!

Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn về phía Bạch Thanh Sắc đều hiện lên vẻ khinh bỉ cùng chán ghét. Bọn họ thật không ngờ, đường đường một thiếu chủ Bạch Gia vậy mà lại đê tiện như vậy. Tuy nói đám người Tôn Lam và Thánh Phiệt Môn đều là vì tham lam mà chết, nhưng nếu Bạch Thanh Sắc không có cử động như vậy, thì chắc chắn bọn họ cũng không ngu ngốc làm chim đầu đàn.

Tần Mộng Dao đứng từ xa nhìn hơn chục xác chết bị vô vàn xúc tua đâm qua thì nhẹ lắc đầu khinh bỉ nói: “Bạch Gia đúng là một đời không bằng một đời, chẳng trách Bạch Vũ Hải lại bị ép rời khỏi dòng chính!”.

“Tần Mộng Dao, ngươi không cần phải mỉa mai Bạch Gia ta, Tần Gia ngươi chẳng lẽ không xuống dốc sao?” Bạch Thanh Sắc ánh mắt băng mắt hướng về Tần Mộng Dao nói.

Từ khi sinh ra đến giờ hắn ghét nhất chính là bị người ta so sánh cùng Bạch Vũ Hải. Nếu không phải Tần Mộng Dao thực lực cùng bối cảnh không thua gì hắn, sợ là hắn đã trực tiếp ra tay, sao có thể cùng nàng nói miệng lưỡi.

“Các vị, hiện tại không phải thời điểm gây gổ a! Chúng ta hẳn là nên nghĩ cách thoát khỏi khốn cục này đi" lúc này Hoàng Vỹ Khôi chậm rãi lên tiếng nói, sau đó hắn đưa ánh mắt về phía vòm chắn đang dần khép lại, hiển nhiên mọi người đều biết, vòm chắn kia không bao lâu nữa sẽ ép đến bọn họ.

Quỷ Ngạc nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng nói: “Trên có vòm chắn, dưới có những xúc tua kinh khủng này, sợ là thần linh cũng khó sống sót, huống chi chúng ta".

“Con mẹ nó đừng qua đây, ta không có làm gì ngươi nha!”

Đúng lúc mọi người đang không biết làm gì thì một thanh âm hốt hoảng vang lên. Khi nhìn lại chỉ thấy một tên mập mạp đang la hét không ngừng, còn trước mắt hắn đúng là một xúc tua đỏ thẫm như máu đang hướng về phía hắn lao tới.

Bạch Vũ Hải thấy vậy thì lập tức nhắc nhở: “Huynh đệ, không được vận chuyển linh lực!”.

Lộ Huyền Cơ nghe vậy thì ánh mắt có chút trầm xuống. Hắn đang không ngừng mắng thầm trong miệng đây, hắn vốn dĩ không có vận dụng linh khí hay thánh lực gì a. “Lăng Tiếu Thiên, ngươi là đang chơi ta sao?”. Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Lộ Huyền Cơ vẫn quyết định nghe theo lời Lăng Huyền Thiên, bởi vì hắn cũng không còn cách nào khác. Ai cũng thấy thực lực của xúc tua kia rồi, ngay cả bán thần cảnh trung giai cũng không có cơ hội chống trả, huống hồ là hắn đang bị phong ấn lực lượng đây.

Nghĩ như vậy Lộ Huyền Cơ liền không chạy trốn, lập tức đứng im nhắm mắt lại. Hắn lúc này là đã hoàn toàn phó thác số mệnh cho ông trời quyết định rồi.

~ xiuuuu ~

Chỉ thấy xúc tua kia lập tức xuyên qua thân thể Lộ Huyền Cơ, nhưng kỳ lạ là xúc tua vốn đỏ như máu nhưng khi xuyên qua thân thể hắn lại trở nên trong suốt, sau khi xuyên qua thân thể hắn mới ngưng tụ trở lại. Khi mọi người kịp phản ứng thì chỉ thấy xúc tua kia đang quấn quanh một túi thịt đỏ tươi, đúng là túi thịt mà Lộ Huyền Cơ vẫn ăn từ lúc vô đây.

“Ta … ta chưa chết sao!”



Khi Lộ Huyền Cơ lần nữa mở mắt ra, thì mới thở phào nhẹ nhõm.

“Lập tức khoanh chân tĩnh tọa!”

Lúc này, trong đầu mọi người đều nảy lên một suy nghĩ, sau đó không hẹn mà gặp tất cả đều ngồi xuống tĩnh tâm. Bọn họ làm vậy cũng không phải để tu luyện hay gì, chỉ đơn giản là tĩnh tọa giúp thu lại thánh lực trong cơ thể mà thôi. Dù sao thì hầu hết mọi người trước giờ đều là không ngừng sử dụng thánh lực để hấp thụ, giao thoa với thiên địa linh khí xung quanh, cho nên chỉ khi tĩnh tọa bọn họ mới chắc chắn không tự hành tản mát thánh lực trong cơ thể mình.

“Chuyện xúc tua này xem như đã được giải quyết! Nhưng còn vòm chắn kia thì sao?” Hoàng Vỹ Khôi ánh mắt nghi hoặc hướng về phía Bạch Vũ Hải hỏi thăm.

Mọi người cũng là đưa mắt về phía Bạch Vũ Hải, bây giờ theo bọn họ Bạch Vũ Hải hẳn là người am hiểu tế đàn này nhất. Nếu không hắn cũng không có khả năng biết cách hạn chế xúc tua kia nhằm vào.

Bạch Vũ Hải thấy mọi người nhìn về phía mình thì cười khổ một cái, nhưng vẫn bình thản nói: “Mọi người yên tâm, theo ta thấy vòm chắn này hẳn là rất nhanh sẽ dừng lại!”.

Tuy hắn không biết tình hình nơi này như thế nào, nhưng hắn biết rất rõ về Lăng Huyền Thiên nha. Tiểu tử kia nếu như đã nói ở trên này an toàn thì chắc chắn an toàn. Nếu không hắn cũng sẽ không bỏ mặc mấy người bọn họ, tính cách của Lăng Huyền Thiên, Bạch Vũ Hải hắn cũng có chút nắm rõ.

“Hừ, ngươi xem mọi người là con nít ba tuổi sao?” Bạch Thanh Sắc âm trầm nói.

“Hiếm khi thấy người Bạch Gia xuất hiện, thấy rồi mới biết … Bạch Gia rất là …. ha ha ha!” Diệp Ái Vân lời nói khinh miệt nhìn về phía Bạch Thanh Sắc thâm ý nói.

Nàng cũng không có nói hết câu, nhưng mọi người hầu như đều nghe ra hàm ý của nàng. Tuy trong lòng bọn họ đều đồng ý với nàng, nhưng không ai nói ra, mà chỉ cười cười mà thôi. Dù sao thì không có mấy nhà nguyện đắc tội Bạch Gia.

Bạch Thanh Sắc nghe vậy thì ánh mắt híp lại nhìn về phía Tần Mộng Dao cười nói: “Tần cô nương, Diệp Gia cùng Tần Gia dường như không mấy vui vẻ, hay là nhân cơ hội này ta và ngươi tiễn bọn họ một đoạn?”.

Diệp Ái Vân nghe vậy thì ánh mắt có chút co lại nhìn về phía Tần Mộng Dao. Nàng cũng không muốn Bạch - Tần hai nhà hợp lại a, quan trọng là nơi này thực lực của Diệp Gia cùng Tần Gia không chênh lệch mấy, nếu như thêm một cái Bạch Thanh Sắc sợ là không ổn. Tuy nói tên tiểu tử này làm người không được, nhưng thiên phú cùng thực lực không phải hạng tầm thường đây.

Tần Mộng Dao nghe vậy thì nhẹ lắc đầu nói: “Không hứng thú!”.



“Ngươi …!”

Mọi người nghe vậy thì kinh ngạc nhìn về phía Tần Mộng Dao, nha đầu này thật không nể mặt người khác nha. Chỉ có Diệp Ái Vân là nhẹ thở ra một hơi, tuy nói Diệp Gia cùng Tần Gia bất đồng, nhưng đều là ẩn thế gia tộc nếu như vì một câu nói của nàng, để một nhà liên hợp với nhà khác, như vậy nàng sợ là sẽ thành tội đồ của Diệp Gia.

Dù sao thì, những thế gia như bọn họ đều là ngang bằng lực lượng để cầm chân nhau, tất nhiên không ai muốn nhà nào đột biến cả.

“Mọi người xem, vòm chắn dừng lại rồi kìa!”

Đúng lúc này, một thanh âm không biết từ đâu vàng lên, khi mọi người nhìn tới thì chỉ thấy vòm chắn huyết sắc kia chẳng biết từ lúc nào đã dừng lại, cự ly cũng chỉ cách đỉnh đầu mọi người chừng năm mét.

…..

Lúc này, tại bên dưới hố sâu kia, có một nam tử dáng người cao ráo, gương mặt bình phàm. Nam tử này mặc một thân bạch bào đang chậm rãi đánh giá xung quanh. Người này không ai khác đúng là Lăng Huyền Thiên.

Sau khi Lăng Huyền Thiên tiến nhập hố sâu, hắn dựa vào Băng Huyền chi đạo mà xuyên qua vô số pháp tắc sát phạt xung quanh. Chính vì vậy, cho dù là pháp tắc hay những xúc tua kia cũng không làm hại đến hắn.

Sau khi rơi xuống, Lăng Huyền Thiên cảm giác đến hố sâu này cao hơn trăm trượng, xung quanh hố là vô số xúc tua cùng máu huyết đang không ngừng chảy xuống. Ngay khi hắn vừa đáp đất một cảm giác mềm nhũn dưới chân truyền đến, thì ra mặt đất là vô số hoa cùng cỏ dại đỏ tươi một màu.

Lăng Huyền Thiên từ từ nhắm mắt lại, sau đó nhẹ hít một hơi, hắn dường như có thể cảm nhận được ngũ hành pháp tắc tại nơi này nồng đậm vô cùng. Hiển nhiên, vật mà hắn cần tìm chắc chắn ở tại nơi sâu bên trong.

Sau một lúc đánh giá hoàn cảnh xung quanh, Lăng Huyền Thiên nhẹ nhàng giơ tay một cái, tức thì những máu tươi và xúc tua xung quanh đều ngừng lại. Theo đó, vòm chắn bên ngoài tế đàn cũng không còn di chuyển nữa.

“Đế Thích Thiên, không biết tại nơi này ngươi lưu được bao nhiêu tàn hồn đây!” Lăng Huyền Thiên lẩm bẩm một tiếng, sau đó hắn chậm rãi đi về phía trước.

Một lúc sau khi Lăng Huyền Thiên đi khuất, từ nơi xa xa hiện ra một bóng dáng nam tử. Khi gương mặt nam tử này lộ ra đúng là Huyết Vân không sai. Huyết Vân vẫn mặc chiếc áo choàng đen đó, chỉ là lúc này trên áo choàng đã có không ít vết rách, còn hắn thì đang không ngừng thở dốc. Hiển nhiên để xuống được đây Huyết Vân đã chịu không ít thương tổn.

“Ta dù có sợi tơ pháp tắc bao phủ vẫn không dễ dàng gì mới xuống được đây, tiểu tử kia vậy mà như không chịu ảnh hưởng của pháp tắc. Thật đáng sợ!” Huyết Vân ánh mắt kinh sợ nhìn về bóng lưng nam tử đã dần khuất xa. Hắn nhẹ hít sâu một cái, sau đó cất bước, nhanh chân tiến về phía trước.