Chương 13: Máu Nhuộm Sài Thành. (Tiếp Theo)

Trần An Nam suy nghĩ, hiện tại hắn cần một môn thân pháp, hoặc khinh công, mặc dù có "Thập Lý Hia" nhưng cái này dùng di chuyển, khoảng cách xa thì được, còn khoảng cách gần, hắn vẫn là dùng cước lực chạy bộ, thật không giống ai, hơn nữa trong lúc chiến đấu, nhìn như rất nhanh, nhưng thực tế đều nhờ tác dụng của "Thiên Đạo Chi Nhãn," thực tế thì tốc độ của hắn, cũng chỉ là tốc độ của thân thể bình thường, nếu bây giờ tăng thêm một môn, thân pháp hoặc khinh công, vậy chẳng phải càng nhanh?

Hắn điểm kích vào mục khinh công, thân pháp trong cửa hàng, nhanh chóng kéo qua, những bản bí tịch có giá quá thấp, kéo đến khung thích hợp với "tình trạng kinh tế," hiện tại của hắn.

Cũng chẳng thèm lựa chọn gì, vì đối với hắn môn nào cũng như nhau, hắn điểm bừa vào một môn nào đó.

- Đinh! Xin chúc mừng ký chủ mua được, "Thiểm Điện Thân Pháp," tiêu hao 1900 điểm danh vọng.

Trần An Nam lúc này mới chú ý, đến thông tin của môn thân pháp, vừa mua được:

"Thiểm Điện Thân Pháp," Thiên giai hạ phẩm vũ kỹ, loại hình khinh công thân pháp, tác dụng gia tăng tốc độ di chuyển.

- Ha ha, không ngờ vận khí ta tốt như vậy, chỉ chọn bừa mà cũng chọn đúng, ngay thứ mà ta cần, vào lúc này! Hệ thống ta lập tức muốn học "Thiểm Điện Thân Pháp."

- Đinh! Hệ thống bắt đầu quán thâu "Thiểm Điện Thân Pháp," cho ký chủ.

Bản bí tịch "Thiểm Điện Thân Pháp" hóa thành một đạo hào quang, bắn vào đầu hắn, từng đạo kinh văn huyền ảo, xuất hiện trong đầu, hắn nhanh chóng lãnh ngộ được một môn thân pháp võ kỹ.

- Thiếu gia...

Linh Nhi nhìn hắn ngập ngừng không biết nên nói hay không.

- Linh Nhi! Có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng úp úp mở mở, ta rất không thích!

- Thiếu gia! "Thiểm Điện Thân Pháp," vừa rồi chỉ là một môn thân pháp thôi, còn có "Thiểm Điện Chưởng Pháp" "Thiểm Điện Kiếm Pháp" là nguyên bộ phối hợp, còn nữa, bởi vì hệ thống cưỡng ép dung hợp, bí tịch cùng thiếu gia, nên bí tịch mất đi, nhưng nếu thiếu gia, tự mình lãnh ngộ, thì có thể lưu truyền, nhiều người cùng học, đều này thiếu gia cần phải lưu ý.

- Ừm! ta hiểu rồi!

Trần An Nam ngước mặt, nhìn lên một giang phòng ở lầu hai, liếʍ môi, trong mắt hiện lên sát khí nói ra:

- Đại thanh tẩy! Cũng nên bắt đầu!

Hắn tiến thẳng vào bên trong "hộp đêm," không để ý đến đám người ăn chơi đọa lạc, nhảy múa điên cuồng, trong tiếng nhạc chói tai, hướng thẳng thang lầu đi đến.

Hai tên thanh niên, xăm trổ khắp người, đang canh giữ dưới chân cầu thang, bước ngang ra một bước, chặn lại hắn.

- Nơi này không đi được, mời qua bên kia...

- Bốp!!!

không nói nhảm nửa câu, cũng không muốn nghe nói nhảm.

Trần An Nam nắm đầu hai tên thanh niên đập mạnh vào nhau, vỡ đầu, máu tươi tràn ra, hai người đồng thời gục xuống, thoi thóp.

- Có người đến làm loạn...

Ở trên lầu có mấy tên thanh niên nhìn thấy cảnh này, hét toáng lên.

Tiếng nhạc bỗng dưng tắt lịm, ánh đèn xanh, đỏ mờ ảo, cũng được thay thế, bằng ánh đèn sáng chói.

Hàng loạt tiếng thét thất thanh sợ hãi, của các cô gái vang lên, người người nhốn nháo muốn chạy, hàng chục tên lưu manh, từ các nơi xông lại, có mấy tên từ trên lầu lao xuống, cảnh tượng cực kỳ hỗn loạn.

Đây là một tụ điểm ăn chơi, của một đám thanh niên, thiếu nữ nên có rất nhiều người, cũng thường xuyên xảy ra ẩu đả, cảnh tượng này đối với một số người, cũng không phải cái gì hiếm lạ, cho nên có người hoảng hốt gào thét, bỏ chạy, lại có không ít người to gan, lớn mật lấy ra điện thoại, bắt đầu quay phim.



Trần An Nam cũng không để ý đến đám đông, hắn xông thẳng lên lầu, có tên ngăn đường hắn, bị hắn chụp lấy, xảo diệu một kéo, tên ngăn trở hắn lại vượt qua hắn, đổ ập đến mấy người xông đến từ phía sau, kéo theo một đám người, ngã lăn lông lốc xuống thang lầu.

"Thiểm Điện Thân Pháp" vừa học lập tức vận dụng, khiến cho tốc độ Trần An Nam, càng nhanh như điện chớp, ngay cả mắt thường cũng không cách nào bắt kịp, một đường xông qua, chỉ nghe hàng loạt âm thanh, của quyền cước chạm vào thịt, tiếng kêu đau đớn, liên tiếp vang lên, từng thân người liên tục gục ngã, mà người hành hung lại không thấy đâu.

Nghe bên ngoài phòng những thanh âm hỗn loạn, Bảy Búa nhanh chóng đẩy bật hai cô gái, đang ngồi trên đùi sang hai bên, một chân đạp mạnh cái bàn trước mặt qua một bên, cả người hắn như cái lò xo bật dậy, chỉ hai ba bước chân, đã xông lại mở cửa ra hét lớn:

- Chuyện...

- Bốp!!!

Hắn muốn hỏi xảy ra chuyện gì, nhưng hắn mới vừa hét ra một tiếng, còn chưa kịp nói ra một câu đúng nghĩa, thì một nắm tay đã đập vào mặt, thất khiếu chảy ra máu tươi, não bộ đã bị một cỗ lực lượng, xoắn thành một đoàn nhão nhẹt, chết đến không thể chết lại, mà khi thân thể hắn ngã xuống đất, thì Trần An Nam cũng biến mất.

Đáng thương cho một tay anh chị, mới lên sàn diễn, còn chưa kịp biểu hiện, thậm chí còn chưa nói được một câu "hoàn chỉnh," thì đã bị "cúp máy" rồi, so với Sáu Thẹo còn thê thảm hơn.

**********

Trong một căn phòng khách sạn xa hoa, Mười Lê toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, đang nằm trên người một cô gái trẻ, ra sức "cày cấy," một cơn gió thoảng qua, hắn bỗng nhiên dừng lại, cô gái trẻ mở mắt, đập vào mắt là một gương mặt đầy máu tươi như Lệ Quỷ.

- A a a a a a!!!

**********

Tại một căn biệt thự hào hoa, tráng lệ. Chín Rựa và bốn thiếu phụ xinh đẹp, đang chơi trò "bịt mắt bắt dê," nhưng trên người bọn họ, lại không có một mảnh vải che thân, cảnh tượng tràn đầy hoan da^ʍ, cùng những tiếng cười khả ố.

Một cơn gió lướt qua, nơi đây thoáng cái trở nên an tĩnh.

**********

Trên tầng cao nhất của một tòa nhà, Trần An Nam ngồi thản nhiên uống trà, trong khi một vị lãnh đạo thành phố, khóc sướt mướt, lập xuống một bản di chúc, kể lại những tội ác đã làm trong quá khứ, đã cấu kết với Hắc Đạo như thế nào, đã làm bao nhiêu chuyện táng tận thiên lương, sau đó không chút nghĩ ngợi, leo lên ban công, tung mình nhảy ra ngoài, tự sát.

Trần An Nam thật chưa từng nghĩ tới, "Thiên Đạo Chi Nhãn," lại như thế tốt dùng, khi đến đây, chỉ là một chút suy nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu hắn, đầu tiên hắn nghĩ đem một vị lãnh đạo, cấp thành phố gϊếŧ chết, sau đó sẽ xuất hiện hàng loạt tin tức tốt, vây quanh vị này, như thế nào cống hiến cho xã hội, như thế nào cống hiến cho nhân dân, trong khi những việc làm tội ác của hắn, thì không người biết, hắn cảm thấy không cam lòng, một người đã làm bao tội ác, chết rồi, còn được bao tiếng thơm. Điều này quá không công bằng, với những người thật sự vì dân, vì nước.

Hắn chỉ mang theo tâm trạng "thử một chút," vận dụng "thuật Thôi Miên," là một tiểu thần thông trong "Thiên Đạo Chi Nhãn," không ngờ mọi việc lại thuận lợi hơn cả hắn tưởng tượng, vị lãnh đạo này viết xuống "Di Chúc" rồi "Tự Sát," hắn hoàn toàn không cần phải động chân, động tay.

Hắn dùng điện thoại, chụp lại bảng di chúc, đây hoàn toàn là chữ viết của vị kia, nếu thật sự có "Tấm Màn Đen Bí Mật," muốn che dấu sự thật, để một người tràn ngập tội ác, lại trở thành một người "Công Cao Vị Cả," hắn không ngại cho toàn thế giới biết được, sự thật phía sau màn, còn những chuyện gì, sẽ xảy ra sau đó nữa, hiện tại hắn cũng chẳng thèm quan tâm. (Lại thêm một nhân vật đáng thương nữa, làm lãnh đạo, mà chết rồi cũng chẳng biết là ai, còn thua cả mấy tên giang hồ, ít ra còn được lưu cái danh tự, hic thật đáng thương cho mấy tên nhân vật phụ).

**********

Trong tầng hầm ngầm bí mật, ở một trang viên ngoại vi Thành Phố.

Một nữ nhân ngồi tựa lưng vào ghế dựa, một tay chống lên bàn, hai chân thì bắt chéo lên nhau, nàng mặc một loại áo dài, không có tay áo, để lộ ra hai cánh tay trắng nõn, và phần lưng trần, giữa ngực lại mở rộng theo hình chữ "V," phần vải vừa đủ che khuất một nửa bầu ngực, từ đầu núm, đến vùng eo, chính giữa lại mở rộng, lộ ra một bên, một nữa bầu ngực, cùng với đường rảnh sâu hút hồn, một vùng bụng bằng phẳng, không chút mỡ thừa, vạt áo phía sau thì để dài, nhưng phía trước lại cắt ngắn, để lộ ra một đôi chân dài, trắng trẻo không tì vết. (Tác giả: Má ơi, thật hại não, khi tả kiểu quần áo của mấy chị em ở thành đô, em chịu thua rồi).

Bàn tay nàng thon dài, đầu móng tay được sơn đỏ tươi, với những hoa văn đẹp mắt, hai ngón tay đang kẹp lấy một điếu thuốc, đang cháy, bốc lên khói thuốc nghi ngút. (PS: Tác giả! Ngươi tả nam nhân thì qua loa, gặp gái đẹp lại tả kỹ càng, phi, ta khinh bỉ ngươi.)(TG: Hic! Ta thật sự không phải cố ý, chỉ là... Chỉ là... "Tác giả bối rối, suy nghĩ một chút, mới dùng một giọng trầm ổn, đáng tin nói ra:" Chỉ là... Chuyện của đàn ông, ngươi tự hiểu).

Nàng là một mỹ nhân, có thể để không biết bao nhiêu người tơ tưởng, nhưng nếu biết nàng là ai, sẽ không ít người rùng mình.

Lãnh Băng Băng giới giang hồ thường gọi: "Chị Tám Dao Lam."

Nàng thường dùng dao lam như một loại ám khí, mặc dù dao lam vừa mỏng lại vừa nhẹ, nhưng nàng lại có thể tinh chuẩn phóng dao lam đả thương người ở trong vòng mười bước, trước đây, bởi vì tư sắc của nàng, không ít kẻ muốn chiếm hữu nàng, và điều đó đã khiến bọn họ trả giá đắt, nàng dùng dao lam phóng vào "tiểu huynh đệ," người ta, tàn nhẫn vô cùng, khiến cho không ít người nghĩ đến nàng đã hận đến nghiến răng, đồng thời cũng sợ hãi đến lạnh cả người. (Hic! Ta cũng cảm thấy lạnh, mấy ông chắc cũng không ai dám chọc nữ nhân này rồi).

Nàng đang lắng nghe một gã đàn ông đứng báo cáo:



- ... Hiện tại đã xác nhận được, Sáu Thẹo và Bảy Búa đã chết, còn những người khác hiện tại vẩn chưa có tin tức.

Lãnh Băng Băng hít sâu một hơi thuốc rồi hỏi:

- Là băng nhóm khác làm sao?

- Không phải! theo tin tức nhận được từ hiện trường, thì Sáu Thẹo, và Bảy Búa giống như đều bị một người gϊếŧ.

Người đàn ông lấy ra điện thoại, mở ra hai đoạn video, đầu tiên là cảnh tượng Trần An Nam tung hoành ở hang ổ Sáu Thẹo, đoạn sau lại là ở nơi Bảy Búa cai quản.

- Thú vị! Thật thú vị! Ta nên nói là tên nhóc này to gan, hay là ngu ngốc đây?

Lãnh Băng Băng liếʍ nhẹ làn môi, đỏ hồng tươi thắm của mình, động tác gợi cảm, và quyến rũ đến cực điểm.

- Ỷ vào một chút bản lĩnh, dám quang minh chính đại gϊếŧ người, không xem ai ra gì, không né tránh camera, không đeo găng tay, lưu lại quá nhiều dấu vết, đây chính là đang trần trụi khêu khích, sức mạnh của quốc gia a. Ta đoán không đến ba ngày, tên này sẽ bị bắt.

- Tiểu thư! Tốc độ của hắn rất nhanh, rất khó bắn trúng hắn! Muốn bắt hắn càng khó!

Lãnh Băng Băng cười nhạt:

- Trần lão! Ngươi đừng bị sức mạnh "mặt nổi," của một quốc gia lừa gạt, còn có một mặt "bí ẩn" rất ít người biết, đa số những người biết được, đều đã là người chết, còn ngươi nói tốc độ hắn rất nhanh, khó bắn trúng? Hắn có thể né được súng lục! Có thể né được ak, tiểu liên, súng ngắm? Thậm chí... Chưa kể đem đám "người kia" chọc điên lên, hy sinh một khu vực dùng đạn đạo oanh tạc phạm vi rộng, ngươi nói hắn có thể tránh được sao?

Người đàn ông rùng mình, quả thật sức mạnh của một quốc gia, không phải một người có khả năng chống lại.

- Tiểu thư! Người này xem qua cũng là một nhân tài khó gặp, có cần dùng sức mạnh gia tộc, trợ giúp hắn không?

- Trợ giúp hắn? Hừ một thằng ngu mà thôi, tự làm thì tự chịu, không cần thiết lôi gia tộc chúng ta, vào vũng nước đυ.c này, không khéo có ngày, bị hắn lôi vào địa ngục luôn.

Trong lúc nói chuyện, Lãnh Băng Băng lại thỉnh thoảng, như vô tình, như cố ý xoa nắn cơ thể mình, thỉnh thoảng lại liếʍ môi, tràn đầy gợi cảm.

Thấy những biểu hiện khác thường của nàng, Trần Quân vội vàng nói:

- Tiểu thư! không còn chuyện gì ta ra ngoài trước!

Lãnh Băng Băng gật đầu, Trần Quân lập tức chạy vội ra ngoài, giống như bị ma đuổi, giống như sau lưng có con quái vật chuẩn bị thôn phệ hắn.

Ra khỏi căn phòng, ấn nút cơ quan một tấm thép dày nặng, đến 30 phân hạ xuống chắn lại cửa phòng lúc này Trần Quân mới thở phào nhẹ nhõm.

______________________

*************

Phương rất mong được sự ủng hộ của mọi người, để có thêm động lực sáng tác.

ai ủng hộ phương thì mời vào đây.

Số tài khoản: 070071331464.

Tên: Ngô Thanh Phương.

Ngân hàng: Sacombank chi nhánh Cần Đước, Long An.

Phương xin chân thành cảm ơn.