Chương 32: Tìm chết

Cứ nghĩ tới ngày mai trận chiến sẽ diễn ra, Peter lại bồn chồn, lo lắng không yên. Đây là trận đánh lớn đầu tiên trong đời nó, cái tin có thể Aslan không tham dự là một cú sốc lớn.

Alan gọi cậu tới, ông hướng dẫn cậu phải đánh trận ra sao, điều quân như thế nào, ông biểu hiện rất lạ, khi cậu hỏi thì ông chỉ nói rằng mai ông sẽ không tham ra trận chiến. Tin tức này như một cơn lốc thổi quả cả danh trại.

Bữa tối diễn ra trong không khí yên lặng. Ai cũng cảm thấy có một cái gì rất khác với tối hôm trước hoặc thậm chí mới sáng sớm hôm nay. Giống như thời khắc vui vẻ mới chỉ vừa bắt đầu đã đến hồi kết vậy.

Cảm giác này ám ảnh Susan nhiều đến nỗi, nó không thể nhắm mắt ngủ yên.

Sau khi cô bé nằm đếm cừu để mình ngủ được và trở qua trở lại hồi lâu, cô nghe thấy tiếng Lucy thở dài rồi, Lucy vẫn chưa ngủ, nghĩ vậy Susan hỏi:

“Em cũng không ngủ được hay sao?”

“Không ạ, em tưởng chị ngủ rồi chứ. Em muốn nói chuyện này với chị, Susan.” Lucy trả lời.

"Chuyện gì thế?” Susan tò mò nhìn Lucy hỏi.

"Chị có để ý Alan không, em lo cho ông ấy lắm, như thể có một chuyện gì đó thật đáng sợ xảy ra cho ông ấy hoặc chính ông ấy sẽ làm một chuyện gì đó kinh khủng.” Lucy nhìn trời nói.

“Chiều nay dường như Aslan ở trong một tâm trạng bất an." Susan cũng nhận ra.

"Lucy à, điều ông ấy nói không có mặt trong trận đánh nghĩa là làm sao? Em không nghĩ là ông ấy lánh đi chỗ khác, để mặc chúng ta xoay xở ngày mai chứ?”

"Bây giờ ông ấy ở đâu? Có phải đang ở trong lều không ạ?” Lucy hỏi chị mình.

"Chị không nghĩ như thế.” Susan phán đoán.

"Chị Susan ơi, chúng ta hãy ra bên ngoài quan sát một chút. Biết đâu chúng ta có thể gặp được Aslan.” Lucy hi vọng nói.

"Được, ta đi thôi. "Susan đồng ý, cô nghĩ: Thà là ra ngoài còn hơn cứ nằm thao thức trong này.

Hai đứa con gái lặng lẽ đi ra ngoài, thận trọng lách qua những người và vật đang say ngủ để ra khỏi lều. Trăng sáng vằng vặc, đêm hoàn toàn thanh tĩnh trừ tiếng nước chảy êm đềm qua nhưng hòn đá tảng. Chợt Susan đột ngột nắm lấy tay Lucy nói:

"Coi kìa.”

Ở ngoài bìa khu vực đóng quân, đứng chỗ cây cối bắt đầu mọc, họ trông thấy Aslan đang chậm rãi rời xa trại tiến vào sâu trong rừng. Không nói một lời, hai đứa lập tức đi theo sư tử.

Bọn họ theo Alan trong khoảng mười phút, đây là hướng tới Bàn đá, Lucy biết. Bỗng nhiên, một giọng nói dịu dàng vang lên trong tai hai chị em:

"Ôi bọn trẻ, bọn trẻ, tại sao các cháu lại đi theo ta?”

Alan phát hiện hai người, Lucy hấp tấp nói:

"Chúng cháu không thể chợp mắt được."

"Làm ơn…ông có thể cho chúng cháu đi với ông…đến bất cứ nơi nào mà ông tới không?" Susan hỏi.

“Ra là vậy...:” Aslan nói vẻ ưu tư, buồn bã. Đoạn ông nói:

"Ta sẽ vui lắm nếu có người bầu bạn tối nay. Phải, các cháu có thể đi theo ta nếu các cháu hứa sẽ dừng lại khi ta bảo các con làm thế, sau đó hãy để ta đi tiếp một mình.”

"Vâng, cảm ơn ông, cảm ơn ông. Chúng cháu sẽ làm thế.” Lucy bảo đảm.

Họ bắt đầu đi tiếp. Bọn họ ngày càng tiến tới gần Bàn đá, chúng đi lên trên đồi nơi cây cối mọc lên cao hơn cả và khi đi đến chỗ cái cây cuối cùng, đó là một cây cổ thụ có một vài bụi cây mọc lên xung quanh. Aslan dừng lại, nói:

“Chúng ta có một cô bé khác ở đây?”

Lucy hai người ngạc nhiên, cô bé không thấy bất kì ai chung quanh cả, đột nhiên một tiếng cành cầy xào xạc, một bóng người nhỏ bé từ trong đó bước ra. Đó là Fayola.

====================

“Ông là Alan?” Fayola nhìn con sư tử trước mặt hỏi, trông nó bây giờ giống như sắp chết vậy.

“Xin chào, phù thủy nhỏ, cháu là Fayola, bạn của Lucy chứ?” Alan nói.

Nhắc tới Lucy, Fayola nhìn thấy cô bé đang ở bên cạnh, mắt Lucy đang nhìn xung quanh như tìm ai đó.

Fayola sử dụng phép thuật: “Trap - Dark.” Để cho Lucy và chị gái cô không nhìn thấy mình.

Cô cũng không trách Lucy, cô chỉ trách mình không nghĩ tới hậu quả những việc mình làm, cô bé cũng nhận ra mình rất yếu ớt, nhỏ bé hay chính xác là vô dụng. Nếu cô bé có sức mạnh của mụ phù thủy thì mọi chuyện đã khác.

Rõ ràng sau sự kiện này, Fayola đã trưởng thành hơn.

Hôm nay, mụ phù thủy trở về tại rất vui, mụ triệu tập quân đội tới Bàn đá, Fayola cũng được mụ cho hoạt động tự do, bà ta còn giam giữ tượng Ambrose trong lâu đài không lo Fayola chạy mất. Cô muốn xem mụ ta làm gì, không ngờ cô gặp Alan ở đây.

Không phải kẻ ngu cũng nhìn ra mụ phù thủy triệu tập quân đội đối phó với ông ta. Fayola tốt bụng nhắc nhở:

“Quân đội của nữ hoàng phía trước, ông sang đó là chịu chết.”

Trong lòng cô bé mong con sư tử này sẽ đánh bại mụ phù thủy, cô và Ambrose sẽ được tự do, thoát khỏi nanh vuốt mụ ta.

“Cảm ơn cô bé, nhưng ta phải tới đó, nếu không mọi người sẽ bị gϊếŧ.”

Lúc này, lấy sự thông minh của Fayola, cô nhận ra Alan đi tới nhận cái chết, cô bé không hiểu nói:

“Ông rõ ràng mạnh hơn nữ hoàng mà, tại sao ông phải làm vậy?”

“Ta phải làm theo phép thuật tối cao nếu không toàn bộ Narnia bị hủy diệt…”

“Ông không thể ngăn lại điều đó ư.” Fayola không tin nói, theo cô biết thì Alan là người mạnh nhất Narnia, lại vó việc ông ta không làm được. Trừ khi…

“Rất tiếc, ta không làm được.”

“Vậy bây giờ ông tới chịu chết.” Fayola trơ mắt nhìn Alan, Alan gật đầu.

Thấy vậy cô không thể không hỏi:

“Vì bọn họ có đáng không?”

Alan nhìn Fayola, rồi ông lại nhìn vè phía xa, Fayola cũng nhìn theo, cô thấy một khung cảnh bao la, toàn bộ Narnia như hiện lên trong mắt cô, Fayola nghe giọng nói nhẹ nhàng của Alan:

“Mỗi sinh mệnh điều đáng quý, nếu cộng tất tả sinh mệnh của Narnia vào thì mệnh của ta không là gì…”

Nói thế thôi, nhưng trong lòng Alan luôn tự trách, ông đã bỏ rơi những đứa con của mình trong trăm năm. Đúng vậy, toàn bộ cư dân Narnia, điều do ông tạo ra, theo nghĩa nào đấy, họ là con là cháu ông vậy.

Giờ đây, khi lời tiên tri săp thành sự thực, bốn đứa con của Adam và Eve đã xuất hiện, bọn họ sẽ đánh bại phù thủy, khai sáng một cuộc sống tốt hơn cho mọi người ở Narnia.

Ông không thể cho Edmun chết được. Rất nhiều lý do cộng lại khiến ông đưa ra quyết định này.

Fayola nhìn Alan, cô chỉ thấy một con sư tử bất lực, phải chọn cái chết để cầu xin sự cứu rỗi của kẻ thù.

Không ngờ, Alan mạnh như vậy nhưng ông ta còn bị chi phối bởi luật lệ của kẻ mạnh hơn ông. Fayola càng cảm thấy mình nhỏ bé, càng thấy sự quan trọng của sức mạnh. Tay cô nắm thật chặt, cô hơn bao giờ hết khao khát sức mạnh.

“Đã tới giờ ta phải đi, Fayola, cháu không muốn gặp Lucy à?”

“Bây giờ không phải lúc, ông đi đi, tôi sẽ trông chừng hai chị em họ.”

“Cảm ơn cháu, Fayola.” Rồi ông nhìn Lucy nói:

"Các cháu phải dừng lại đây thôi. Và dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng chớ để ai phát hiện ra, rõ không?”

Cả hai đứa đều bật khóc tức tưởi dù chúng khó mà hiểu được vì lẽ gì và ôm choàng lấy sư tử, hôn lên bờm, lên mũi, lên móng vuốt và đôi mắt lớn buồn rầu.

Sau đó sư tử quay đi, lững thững bước lêи đỉиɦ đồi. Lucy và Susan chui vào trong bụi cây, ngồi đấy nhìn theo ông và đây là những điều chúng chứng kiến.

Đầu đêm, trăng rất sáng, bên cạnh Bàn đá là cả một đám đông lố nhố, hỗn độn. Bọn chúng vẫn mang theo nhiều ngọn đuốc khói đen.

Nhưng mà đó là những kẻ nào chứ?

Những tên khổng lồ ăn thịt người với hàm răng nhọn lểu gớm guốc, ghê tởm, bầy sói dữ tợn, những con nhân ngưu, hắc mộc tinh và hắc thảo tinh. Những tộc người man rợ, các mụ phù thủy gớm ghiếc, những hình thù quái dị như bạn thấy lúc bị bóng đè, hồn ma, yêu tinh, hồ ly, cáo…

Trên thực tế ở đấy có tất cả những kẻ cùng phe với phù thủy đã được sói triệu tập đến theo lệnh của mụ. Và đứng ngay ở giữa, bên cạnh cái Bàn Đá là Bạch Phù Thủy.