Chương 1: Kết Hôn

Tình yêu là sự bắt đầu của nhau là thứ khiến ta đắm đuối không rời, và thứ đau đớn nhất trong một tình yêu đó lại là Âm Dương Cách Biệt. Anh tiễn em đi mùa hạ năm đó, chàng thiếu niên dịu dàng ôm trong tay một thân thể bê bết máu của thiếu nữ tuổi xuân thì đang mang bao ước mơ hoài bảo. Yêu nhau nghĩa nặng tình sâu nhưng rồi cũng chỉ hẹn em ở kiếp sau.

Buổi sáng, ánh mặt trời len lói qua ô cửa của một ngôi nhà nhỏ nằm khuất sau khu phố nhộn nhịp.

Nam Kinh ngày mưa ôi mới đẹp làm sao! Không khí trong lành khiến trái tim được nhẹ nhõm đi phần nào đó trong lòng

Cô là Tịch Mộng Dao năm nay vừa hay tròn đôi mươi, nhan sắc xinh đẹp của tuổi thanh xuân tươi trẻ. Cô là sinh viên năm ll của trường đại học H, ngày đi học đêm đi làm, niềm khát khao lớn nhất của cô là có thể gặp được người mẹ quá cố năm xưa. Ba cô Tịch Hàn sống cùng mẹ kế và một cậu con trai đang học năm cuối Trung Cấp. Cô tất bật vừa đi làm kiếm tiền học Đại Học vừa phải kiếm tiền chăm lo từng li từng tí cho gia đình. Cô có một người bạn tên là Tần Uyển Nhi đã mất được hơn 3 năm

Và một điều khiến cô hạnh phúc nhất trong những đau khổ là Tuần sau cô kết hôn rồi...

Tôi kết hôn với Phương Đình Thiên người tôi thương và cũng là "người yêu của bạn thân" thật nực cười phải không? Đúng là tôi yêu anh ấy rất nhiều nhưng sẽ không vô sỉ tới mức cướp chồng sắp cưới của bạn thân. Tôi cũng không biết anh ấy vì lí do gì mà đề nghị kết hôn với tôi nhưng tôi thật sự rất vui vì có thể cùng nhau đi trên quãng đường đời hôn nhân. Tôi thích anh sáu năm rồi từ những năm cô vào Trung Cấp đã yêu anh điên cuồng. Anh là học bá tài sắc vẹn toàn còn Tần Uyển Nhi là hoa khôi của khối còn tôi... Chẳng là cái thá gì! Một đứa học dốt chuyên trốn học, năm đó vì anh thi Đại Học H tôi đã cố gắng hết sức mình để thi vào học cùng anh. Tôi biết anh yêu Uyển Nhi nhưng chỉ cần ngắm anh từ xa tôi cũng nguyện ý rồi.

Ngày Tháng cứ trôi, hôm nay là lễ kết hôn của Tịch Mộng Dao và Phương Đình Thiên. Cô mang trên mình chiếc váy cưới trắng ngọc lộng lẫy kiêu sa như một nàng công chúanhan sắc nhẹ nhàng thanh tao. Cô hi vọng trong cuộc đời cô đây là chiếc váy cưới đầu tiên cô mặc cũng là chiếc váy cưới cuối cùng, sẽ không nối tiếp cuộc đời bi đát của mẹ cô mang danh " Hai đời chồng " còn cô lại bị chỉ trích là đứa con hoang của đời chồng trước. Hôn nhân chính là sự ràng buộc, hôn nhân cần sự tin tưởng," vợ tình chồng nguyện " gắn bó lâu dài. Chiếc váy trễ vai đuôi cá dài thướt tha, anh dắt tay em đi qua đám đông từng bước nhịp nhàng lên từng bật thang sa hoa long trọng, chỉ trong một khoảnh khắc trái tim em như ngừng đập. Tuy anh không lộ ra cảm xúc gì đặc biệt nhưng trong thân tâm trái tim em đang rộn ràng đón nhận anh. Dù có bao nhiêu lời dèm pha chỉ trích em cũng mặc kệ bọn họ chỉ cần anh có thể cùng em sánh bước bên nhau. Em không cần biết anh có yêu em không nhưng chỉ cần em yêu anh là đã đủ rồi. Sau khi làm lễ, tân nương vào phòng tân hôn đợi cô ngồi trên chiếc giường lớn, tay chạm lướt qua ga giường trái tim đập loạn từng nhịp. Cuối cùng trong đời cô cũng có thể ngồi trong phòng anh gọi anh là "Chồng"