Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vạn Lý Xa Xăm, Em Là Mê Người Nhất

Chương 6: Tập dượt

« Chương TrướcChương Tiếp »
01.

Buổi chiều sau khi Nguyễn Thiển Thiển đến trường, còn đặc biệt để ý tin tức chuyển động trên màn hình lớn. Gương mặt đẹp đến quá đáng của Tống Hi Trì được phóng to đến mờ mờ hiện trên màn hình, sau đó một dòng chữ đỏ chạy qua....

“Chúc mừng bạn học Tống Hi Trì năm ba lớp sáu, giới thiệu học vào trường đại học C khoa y học.”

Nguyễn Thiển Thiển không nhịn được mà vỗ tay, cảm thán nói “Cuộc sống được treo hình khắp nơi đúng là khác.”

Sau đó nhấc đôi giày múa của mình, sau đó chịu khó chịu khổ đi luyện tập.

Trong tòa nhà làm việc không xa, Tống Hi Trì đứng sau cửa sổ, nhìn thấy cô gái nhỏ một mình hướng về phía tấm hình của mình vỗ tay, biểu cảm lại vô cùng chân thành. Nhất thời không biết nên có biểu tinh gì, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nghĩ: Cô nhóc này đúng là ngốc manh.

Trần Tử Uyên ở phía sau lắc qua lắc lại nhìn nụ cười sủng nịnh trên mặt anh, lập tức sởn tóc gáy: “Ái phi, hôm nay cậu lại không có trực ban, đến trường để làm gì?”

Tống Hi Trì trau mi, mặt không biểu cảm nhìn anh, nói: “Đừng có gọi tôi kinh tởm như vậy.”

Trần Tử Uyên: “…..Được rồi, phó hội trưởng Tống, cậu đến là cái gì.”

Tống Hi Trì ngồi xuống sô pha, hảo chỉnh dĩ hạ* rủ mắt: “Có việc.”

*Dù bận nhưng vẫn thong dong

Có việc cái bíp.

Trần Tử Uyên suýt nữa nói ra, cậu chính là vì em gái năm hai mới đến thì có, lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường cũng biết! Nhưng mà khát vọng sinh tồn mãnh liệt đã giúp anh kịp thời ngậm miệng, kính cẩn lễ phép mang một ly nước đến phục vụ thật tốt vị này, sau đó lập tức chui vào nhà vệ sinh, vào trong nhóm than thở.

Hội trưởng Trần Tử Uyên: “Có người sống ở đây không, trẫm có việc lớn.”

Hồ Húc Phàm ban tuyên truyền: “Ngài nói.”

Hội trưởng Trần Tử Uyên: “Tống ma đầu đến trường rồi.”

Hàn Hạ Thiên ban thư ký: “Hôm nay cũng đâu phải ngày ma đầu trực ban, cậu ấy tới trường làm gì?”

Hồ Húc Phàm ban tuyên truyền: “Đoán bừa là đến xem tiểu loli tập dượt.”

Thẩm Minh Thời ban nghệ thuật: “Cái gì?!”

Lâm Hử ban nghệ thuật: “What?!”

Mạnh Tử Hiên ban thư ký: “Nà ní?!”

Hàn Hạ Thiên ban nghệ thuật: “Oaa, phó hội trưởng Tống thật thú vị nha.”

Hội trưởng Trần Tử Uyên: “Tôi đề nghị, ngay bây giờ toàn thể mọi người đến toàn nghệ thuật ở trường để mở một cuộc họp.”

Mọi người: “Đồng ý.”

Tống Hi Trì cất điện thoại, vui vẻ chống quai hàm, cầm áo khoác trên sô pha và đi đến tòa nghệ thuật.

02.

Hôm nay là tự chủ tập dượt, phòng múa to thế này cũng chỉ có một mình cô. Thật ra cũng không có gì để luyện tập, bài múa này cô đa múa từ nhỏ đến lớn, thân thuộc đến không thể thân thuộc hơn. Chỉ vì không muốn để cơ bị cứng nến mới cần tiến hành tập luyện cơ bản mỗi ngày. Hỏi có mệt không, thật ra rất mệt, vừa mệt vừa khô khan. Nhưng hỏi có nguyện ý kiên trì không, cũng là rất nguyện ý. Dù sao cũng là việc mình yêu thích, sao có thể dễ dàng nói bỏ cuộc là bỏ cuộc.

Nguyễn Thiển Thiển thay quần áo, khóa cửa phòng múa, thuận tiện gửi tin nhắn hỏi Lâm Đồng Tiệp tối nay đi đâu ăn cơm. Nhưng vừa nhấc chân định xuống lầu, cô ngay lập tức thu lại, đôi mắt dán chặt vào thân ảnh màu trắng phía cuối hành lang, không tự chủ mà đi qua.

Tống Hi Trì thề, anh chỉ là hiếu kì muốn qua xem cô gái nhỏ tập dượt thôi, không nghĩ tới cảnh tượng này.

Dáng người tinh xảo của cô gái được bao bọc bởi một chiếc quần bó màu hồng, trong tứng động tác của cô đều mang theo một vẻ ưu nhã khó nói thành lời, ánh mặt trời chuyên qua cửa sổ chiếu lên người cô một tầng vàng nhạt, như trong giấc mơ.

Khoảnh khắc đó, Tống Hi Trì đột nhiên có một ý niệm không nên có, như dây leo mà chặt chẽ quấn lấy anh, nhân lúc anh vẫn đang đắm chìm vào trong giấc mộng này, vừa không chú ý, đã hoàn toàn bị kéo xuống, ngay cả cơ hội để hít thở cũng không có.

Tống Hi Trì lạc hoang mà chạy, không sai, là hoang lạc mà chạy, vô cùng thảm hại. Anh ngay cả bàn tay đang châm thuốc cũng phát run, những hình ảnh không thể ngăn cản nổi mà hiện lên trong tâm trí anh, tất cả đều là bóng dáng tinh xảo, chiếc cổ mảnh mai, khuôn mặt hơi mũm mĩm như em bé của Nguyễn Thiển Thiển, tất cả đều là một màu trắng tinh, sạch sẽ, thuần khiết, không chút nhiễm bụi. Mà anh lúc nãy vậy mà lại nghĩ tới lập tức xông vào, mạnh mẽ áp chặt cô.....

*trốn chạy vào đồng hoang, vào rừng rú

Đáng chết!

Tống Hi Trì nhếch nhác hút thuốc, trong lòng phiền muộn đến cực điểm. Nhưng lại cứ đúng lúc này, âm thanh chọc người kia lại vang lên bên tai anh “Học trưởng?”

Tống Hi Trì dứt khoát nhắm chặt mắt, không quan tâm tới ảo giác này. Nhưng âm thanh đó vẫn không chịu bỏ qua mà ngày càng gần anh hơn, càng thêm mê người “Học trưởng?”

Anh mở to mắt, lạnh lùng quay đầu lại, khi tầm măt vừa bắt gặp khuôn mặt tròn nhỏ vô hại, lập tức dịu lại, có chút mờ mịt hỏi thử “Nguyễn Thiển Thiển.”

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Thiển Thiển nghe thấy anh gọi tên mình, âm thanh trầm thấp đặc biệt có cảm xúc. Cô lập tức vui vẻ cười rộ lên, nói: “Em vừa luyện tập xong thì nhìn thấy học trưởng ở đây.”

Tống Hi Trì nhìn má núm đồng tiền nhàn nhạt khi cô cười, tim đập lỡ một nhịp.

Không phải là ảo giác.

Sau khi nhận thức được điều này, cơ thể cũng lập tức căng thẳng nóng nảy. Tống Hi Trì nỗ lực rời tầm mắt khỏi mặt cô, thuận tay dập điếu thuốc, trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân phải ôn hòa, sau đó mở miệng: "Tập luyện mệt không?"

"Không mệt.” Nguyễn Thiển Thiển hớn hở học theo anh nhoài người ra phía trước, nhưng vì chiều cao, nhìn vào trông không khác gì bị treo trên lan can.

Tống Hi Trì lại lần nữa đưa mắt nhìn qua, làn gió nhẹ thổi bay mái tóc của cô, ở góc độ này, ở khoảng cách này, anh thậm chí có thể nhìn thấy tầng mồ hôi mỏng còn lưu lại trên trán cô.

Đủ rồi!

Dừng lại!

Cô gái nhỏ này còn chưa thành niên, Tống Hi Trì cắn đầu lưỡi, cảm giác đau đớn ngược lại giúp anh tìm lại một chút lí trí, nhưng vẫn theo bản năng hỏi: “Lát nữa muốn đi ăn cơm?”

Nguyễn Thiển Thiển gật đầu, ôm lấy lan can hơi cử động người “Phải ăn cơm a. em thấy đói.”

“Muốn ăn gì?”

Giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân.

Nguyễn Thiển bẻ ngón tay cẩn thận đếm: “Muốn ăn cà tím chua ngọt, tôm hầm, cá miếng ngâm giấm….."

*Không biết đúng không chứ tui dịch xong thấy cứ kì kì sao á:<

Nói được một nửa, bỗng nhiên im bặt.

Tống Hi Trì nghe nghe đang vui vẻ, trong mắt đầu là ý cười, cả người chìm trong ánh hoàng hôn mang một vẻ đẹp hư ảo. Nguyễn Thiển Thiển khẽ cắn môi, lại bắt đầu căng thẳng “Học trưởng muốn cùng em đi ăn sao?”

Tống Hi Trì nhìn môi dưới đang bị cắn của cô, ánh mắt như muốn kết băng, một câu không nói liền quay đầu bước đi. Đi được vài bước, lại quay người nhìn Nguyễn Thiển Thiển đang đứng im tại chỗ, vươn tay: "Ngây người làm cái gì, không phải là đói sao?”

Vậy là, Lâm Đồng Tiệp vừa luyện tập xong vui vả chuẩn bị đi ăn món ngon thì bất ngờ nhận được tin nhắn lỡ hẹn từ bạn tốt của mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »