Chương 3

08.

Sau khi kết thúc năm ba đại học, năm thứ tư đại học của cậu ấy trở nên vô cùng bận rộn.

Buổi sáng tôi gửi một câu, tới buổi chiều hoặc có lẽ là buổi tối cậu ấy mới trả lời, tôi biết cậu ấy bận bịu, vội vàng làm luận văn tốt nghiệp, vội vàng đi thực tập.

Hôm lễ tình nhân ấy tôi xin nghỉ đi gặp cậu ấy, muốn cho cậu ấy một niềm vui bất ngờ.

Tôi gặp bạn cùng phòng của cậu ấy dưới phòng ngủ của cậu, bạn cùng phòng của cậu cười chào hỏi tôi: “Chị Mạt Lỵ, Giang Kiệt còn ở phòng học, hình như đang làm luận văn vẫn chưa về.”

Tôi đưa đồ ăn vặt trong tay qua, cậu bạn gãi đầu ngượng ngùng cười: “Chị Mạt Lỵ mỗi lần tới đều đem đồ ăn cho bọn em, thật là ngại quá.”

“Bạn của Giang Kiệt cũng là bạn bè của chị ~” Tôi thoải mái vỗ vỗ vai cậu bạn, sau đó xe nhẹ đường quen mò tới phòng học của Giang Kiệt.

Trong phòng học có hai người, một người là Giang Kiệt, còn có một nữ sinh.

Nữ sinh nọ trông khá quen, tôi suy nghĩ một hồi mới nhớ ra, tôi từng nhìn thấy ảnh chụp của bọn họ trong điện thoại của Giang Kiệt, bức ảnh được chỉnh sửa qua, người thật không trắng như vậy nhưng cũng ưa nhìn.

Nữ sinh nằm sấp trên bàn nghiêng đầu nhìn Giang Kiệt: “Giang Kiệt, khi nào thì cậu chia tay với bà già đó vậy? Không phải nói chia tay lập tức có vận may sao? Gần đây không phải cậu muốn vào tập đoàn Đỉnh Thịnh à? Nói không chừng chia tay là vào ngay đó…”

Tay lật sách của Giang Kiệt ngừng lại một chút, qua một lúc lâu mới thấp giọng nói: “… Vẫn chưa quyết định.”

Tựa như bị một chậu nước lạnh giội ngay vào mặt, trái tim của tôi hoàn toàn lạnh lẽo.

Giang Kiệt đối xử với tôi quá tốt, tốt đến mức khiến tôi thật sự cảm thấy chúng tôi có thể kết hôn.

Tôi đã quên dự tính ban đầu của cậu ấy, không phải là muốn hẹn hò với tôi sau đó chia tay sao?

Tôi yên lặng mua vé máy bay trở về, sau khi về đến nhà thì đi tắm rửa, ngủ một giấc đến bình minh.

Cuộc sống vẫn trôi qua, tôi cũng không phải nữ sinh nhỏ, những tủi thân cùng khó chịu kia cũng không đau bằng lòng người.

Ngày thứ hai Giang Kiệt lập tức nhận ra điều không thích hợp, cậu ấy nhìn thấy đồ ăn vặt tôi mua, thông minh như cậu ấy tức khắc phản ứng kịp.

Khi cậu ấy gọi điện cho tôi, vừa lúc tôi đang hút thuốc ở tầng cao nhất của công ty.

“Chị ơi, hôm qua chị tới trường học?”

“Đúng vậy.”

“Vậy sao chị lại quay về? Không gặp em một chút sao? Chị biết em nhớ chị nhiều thế nào mà.”

Tôi giật giật khoé môi, châm điếu thuốc trong tay.

“Giang Kiệt, dừng ở đây đi, trò chơi này tôi không muốn chơi nữa.”

“Chia tay, sau đó mang theo vận may đi hoàn thành chuyện cậu muốn hoàn thành đi.”

“Muốn vào công ty nào cứ gửi sơ yếu lý lịch, 90% sẽ đậu.”

Bên kia điện thoại im lặng thật lâu mới lên tiếng: “Chị nghe thấy rồi? Nghe được bao nhiêu?”

Tôi nheo mắt lại chậm rãi hít một ngụm khói: “Giang Kiệt, bọn họ đều nói tôi là cá chép, nói tôi may mắn vô cùng, mỗi một người hẹn hò với tôi đều ôm mục đích khác, cậu nói xem có phải cực kỳ châm chọc không? Cậu cảm thấy loại thể chất mà sau khi chia tay bạn trai cũ đều may mắn bùng nổ này, đến tột cùng là may mắn hay bất hạnh?”

Tình cảm chân thành là gì?

Trước dối trá và lợi ích dụ dỗ sẽ còn lại mấy phần?

Giang Kiệt im lặng thật lâu không nói gì, tôi dựa vào tường lẳng lặng chờ đợi, mãi đến khi đầu ngón tay có chút nóng lên.

Khói đốt đến tận cùng, tắt.

Tôi cười một tiếng, trong lòng buồn bực khó chịu: “Giang Kiệt, chia tay đi.”

Đột nhiên trong điện thoại chỉ còn tiếng hít thở nhàn nhạt của cậu ấy, bỗng nhiên tôi không còn muốn nghe câu trả lời của cậu ấy nữa, dứt khoát cúp điện thoại.

09.

Buổi chiều tôi làm việc như rơi trong sương mù, sửa đi sửa lại bản báo cáo cũng không biết đang đổi thứ gì.

Ba tiếng đồng hồ sau Giang Kiệt lại gọi điện thoại cho tôi, tôi không kiên nhẫn nhấn tắt, cậu ấy lại gọi, tôi dứt khoát tắt điện thoại.

Mười phút sau, xung quanh truyền đến tiếng hỗn loạn, tôi vừa mới quay đầu thì cả người đã bị bế ngang lên, ngẩng đầu nhìn thấy hình dáng hàm dưới tinh xảo của Giang Kiệt.

Cậu ấy ôm tôi một đường mãi đến bãi đậu xe dưới hầm với buông.

Cậu ấy nhắn mày, giọng điệu không quá tốt đẹp: “Hứa Mạt Lỵ, chúng ta nói chuyện đi.”

Tôi im lặng đối diện với cậu ấy, cậu ấy không hề lui bước.

Thật lâu sau, cuối cùng tôi khẽ thở dài một hơi, hỏi: “Có đói bụng không? Đi ăn cơm trước đi.”

Hẳn cậu ấy đến đây thẳng từ sân bay, bây giờ là hơn bảy giờ tối, chắc chắn cậu ấy không ăn cơm kịp.

Chớp mắt vành mắt Giang Kiệt đã đỏ lên, tôi có chút khó hiểu: “Sao vậy?”

Đột nhiên cậu ấy giữ eo tôi kéo tôi vào l*иg ngực, giọng nói nho nhỏ, còn có chút tủi thân: “Mạt Lỵ, không chia tay được không? Chị tốt như vậy, tôi không muốn chia tay với chị.”

“Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi nói.”

Cậu ấy cố chấp không chịu nhúc nhích: “Tôi không, chị đồng ý không chia tay trước đi.”

Chậc, tư thế này đúng là bất nhã, tôi chỉ có thể đồng ý.

“Được, chia tay hay không xem biểu hiện của cậu, buông tay, đi ăn cơm!”

10.

Cơm tối ăn tương đối im lặng, trên đường về nhà cũng tương đối im lặng.

Lại im lặng nửa tiếng đồng hồ trên ghế salon, rốt cuộc tôi cũng hết chịu nổi: “Không phải cậu muốn nói chuyện sao? Nói đi?”

Cậu ấy nửa dựa vào ghế salon, vuốt vuốt ấn đường.

“Tôi thừa nhận ban đầu hứng thú với chị là bắt nguồn từ bài viết đó, tôi không tin chị thật sự có thể chất cá chép, tôi cũng không tin sau khi chia tay sẽ có vận may gì đó, nhưng mà sau đó tôi tin. Vì một tiếng sau khi chị nói chia tay, Đỉnh Thịnh gọi điện thoại cho tôi bảo tôi được nhận rồi.”

Tôi gật đầu: “Vậy rất tốt.”

Giang Kiệt mở to mắt nói khẽ: “Tôi cũng nghĩ rằng mình sẽ rất vui vẻ, nhưng lại không có.”

“Tràn ngập đầu óc tôi chỉ có sự quyết tuyệt của chị khi nói chia tay, trong lòng trống rỗng, đau nhức giống như có ai ném vỡ thuỷ tinh đâm vào trái tim tôi.”

“Cũng trong thời khắc đó, tôi ý thức được tôi muốn kết hôn với chị.”

“Cũng không phải vì điều gì khác, hay vì cái gọi là… vận may gì đó.”

“Cho nên chị ơi, chị đừng chia tay với tôi có được không?”

“Tích” một tiếng, đèn trong phòng tắt.

Tôi chầm chậm cười một tiếng: “Cậu xem, ở bên tôi không hề may mắn chút nào. Đến cả đèn còn tắt, đen như mực.”

Trong bóng tối truyền đến tiếng cười khẽ của Giang Kiệt.

“Lần đầu tiên tỏ tình trong màn đêm, cũng coi như là một loại trải nghiệm.”

“Thể chất của chị đặc biệt, mà trong số mệnh của tôi thiếu chị, chị nói xem cuối cùng có phải là một loại vận may hay không?”

Hình như cậu ấy đứng dậy đi tới trước mặt tôi, chậm rãi ngồi xổm xuống.

Trong phòng một màu đen kịt, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, tôi miễn cưỡng nhìn thấy đôi mắt sạch sẽ kia của cậu ấy, vô cùng sáng.

“Với tôi mà nói đây là một loại may mắn.”

Sự ngọt ngào tràn đầy tim tôi, tôi không kìm được cong môi: “Không vào Đỉnh Thịnh?”

“Không vào.”

“Không quy hoạch nhà ở?”

Giang Kiệt khẽ thở dài một hơi, nhéo nhéo thịt trên mặt tôi: “Không phá dỡ, phá nữa mất cả vợ mất.”

Tôi giả vờ tức giận: “Thế ra ban đầu cậu thật sự ôm ý định quy hoạch nhà để hẹn hò với tôi?”

Giang Kiệt có hơi bất đắc dĩ: “Chị ơi tôi sai rồi, chị đừng giận.”

Cậu ấy nhẹ nhàng vỗ vỗ lòng bàn tay của tôi, không cần bật đèn tôi cũng biết giờ phút này nhất định nét mặt của cậu ấy tủi thân vô cùng.

Thật muốn hung hăng mà gõ đầu của cậu ấy!

Tôi vừa duỗi ma trảo ra thì đèn của phòng khách sáng lên, tay của tôi cứng đờ giữa không trung, có vẻ hơi luống cuống.

Giang Kiệt run lên một chút, sau đó cậu ấy rất ngoan mà đưa đầu đến bên tay tôi.

Quả nhiên mềm mại như tôi nghĩ.