Chương 7: Tại Dương Gia

Cũng không quá lâu, hai người lại gặp nhau một lần nữa.

Ba giờ chiều hôm đó, Vũ Đình cẩn thận chỉnh lại cổ áo, bước vào trong thư phòng của Dương Kiến Viễn.

"Bác Dương."

Dương Kiến Viễn nghe thấy giọng nói quen thuộc, bàn tay đang lật hồ sơ cũng dừng lại. Ông nhìn Vũ Đình trước mặt, đại não tự động nhớ lại chuyện tối qua.

Thiếu nữ diện âu phục, sống mũi thẳng tắp, tướng mạo cao lớn, mặt mũi sáng sủa sắc bén, đôi mắt có khí thế áp người sắc nhọn, quả nhiên là giống với Vũ Bác Quân mười phần.

Đại não không ngừng chuyển động, lại nghĩ về người tối hôm qua. Mặt mày đỏ ửng, hơi thở nhiễm men rượu, nhưng vẫn rất tỉnh táo, ít nhất thì là tỉnh táo hơn ông.

Còn có người sáng nay, áo ngủ xộc xệch, tóc tùy ý toán loạn trên trán, sinh ra cảm giác quyến rũ nhếch nhác, cùng với tâm can bảo bối của ông và Mẫn Thanh xuống cầu thang.

Dương Kiến Viễn ho nhẹ, chỉ tay lên chiếc ghế đối diện: "Mời ngồi."

Vũ Đình ngồi xuống, lấy ra cây bút chì trong túi áo, nhanh mở tập tài liệu bên cạnh ra. Cô đeo lên một lớp kính mỏng, bắt đầu nghiêm túc làm việc.

*

Sáu rưỡi chiều, Dương Kiến Viễn đột nhiên phát giác ra mình ngồi đây lâu hơn so với giờ bình thường.

Vũ Đình tiếp tục giảng giải hạng mục, ánh nắng chiều tà chiếu qua lớp kính mỏng, khẽ nhảy nhót trên đôi mắt của cô. Đôi mắt không có độ ấm bây giờ đặc biệt chăm chú theo dõi từng con chữ một.

Vẫn là cùng một người, Dương Kiến Viễn không hiểu tại sao lại có thể khác nhau đến như vậy?

Vũ Đình nhận ra cũng không còn sớm nữa, cô thu dọn đồ dùng trên bàn, cùng Dương Kiến Viễn chào hỏi qua rồi về.

"Đình."

Vũ Đình ngẩng đầu, lại nhìn thấy Dương Ánh Nguyệt động tác dứt khoát ngồi lên lan can ban công như đã quen.

Nàng không xỏ dép trong nhà, hai chân cứ như vậy treo trên không trung.

Gió thổi khiến tóc của nàng xõa xuống, giọng nói cũng bị thổi tan đi đôi chút, nhưng chung quy lại là vẫn rất mềm mại dễ nghe.

Dương Ánh Nguyệt ngồi trên ban công lầu hai, tươi cười, khóe mắt còn đọng một giọt nước nhỏ: "Tới đón tớ chứ?"

Thân hình nàng quá nhỏ bé, như có thể bị gió thổi rơi đó xuống bất cứ lúc nào.

Con ngươi Vũ Đình bỗng chốc co rút lại.

Cái trò nguy hiểm gì thế này?

Vũ Đình giang tay ra, ý nói xuống đây.

Bàn tay chống lan can ban công của Dương Ánh Nguyệt chậm rãi buông ra, thân thể nghiêng về phía trước một chút rồi rơi xuống.

Mồ hôi lạnh trượt xuống bên sườn mặt Vũ Đình. Cô hơi khẩn trương đỡ lấy nàng, vừa đúng lúc Dương Ánh Nguyệt nhào vào l*иg ngực của cô.

Vũ Đình tương đối cao, dễ dàng đỡ lấy Dương Ánh Nguyệt. Nàng bình tĩnh cười vui vẻ, câu lấy cổ của cô.

L*иg ngực của Vũ Đình toàn là mùi hoa nguyệt quế, dịu dàng khiến nàng chỉ muốn mãi mãi dựa vào.

"Cái trò nguy hiểm gì vậy?"

Cô không hài lòng dí lên trán nàng một cái, nhưng vẫn rất biết điều thả Dương Ánh Nguyệt xuống.

"Không được làm như vậy nữa, có biết chưa?"

Ngón tay của cô cứng đờ luồn vào mái tóc của nàng, nhịp tim cũng hoảng loạn.

Đây là lần đầu Vũ Đình thấy một người sẵn sàng tin tưởng cô đến mức liều mạng như thế.

"Ừm..." Nàng miễn cưỡng nở một nụ cười, sau đó gục mặt vào l*иg ngực của cô, bàn tay xiết chặt áo khoác, "Xin lỗi."

Nàng không sợ ngã, nhưng Vũ Đình rất sợ.

Hóa ra vẫn còn có người tin tưởng Vũ Đình như vậy...

Một thoáng im lặng qua đi.

"Tức giận hả?"

Dương Ánh Nguyệt rúc đầu vào sâu hơn, tấm tức khóc cực kì thảm.

"Ba tớ muốn tìm hôn phu cho tớ, vừa hay chỉ có cậu và Cố Lâm Phong có tin tức tố phù hợp."

Nàng ngẩng đầu, cầu xin cô: "Cậu có thể cùng tớ đóng giả được không?"

Vũ Đình bình tĩnh hồi tưởng, đúng là trong hồi ức của cô kiếp trước có đoạn này thật.

Nhưng mà, sau đó Cố Lâm Phong đánh dấu một Omega khác, bắt đầu câu truyện tổng tài lạnh lùng ABO cẩu huyết.

Dương Ánh Nguyệt bị hắt nước bẩn tới trầm cảm, sau đó tự sát trong chính dinh thự của mình.

Nàng là nữ phụ.

Cô là phản diện.

Vừa hay, kẻ thù chung là Cố Lâm Phong.

"Được. Nhưng mà thế có quá nhanh rồi không?"

Vũ Đình bình tĩnh nói, gương mặt không gợn sóng: "Để tôi nói với bác Dương."