Chương 7

Sau khi cúp máy, tôi mới nhớ ra việc quay lại học hoàn toàn quên béng đi, chủ đề đã bị Hạc Cảnh Châu đưa đi một hướng khác, chỉ có thể đợi đến đêm rồi nói chuyện với anh.

Có lẽ là do thời điểm tan học và tan làm, trên xe buýt đều là tình trạng đông đúc.

Vừa lên xe đã bị người sau đẩy đến vị trí giữa xe, vất vả tìm được chỗ trống để nắm chặt lưng ghế, đầu bỗng truyền đến một giọng nam trong trẻo lạnh lùng: "Cậu đè lên chân tôi rồi."

Tôi giật mình, ngay lập tức cúi đầu, phát hiện chân phải của tôi thực sự đè lên đôi giày thể thao của người đó.

"Xin lỗi, xin lỗi."

Tôi nhanh chóng rút chân ra, nhưng trên đôi giày thể thao sạch sẽ của người đó vẫn còn dấu chân bẩn bẩn.

"Xin lỗi, tôi không cố ý. . ."

Khi tôi nhìn lên và xin lỗi, tôi đột nhiên dừng lại, không thể làm gì khác, tôi không thể chống lại vẻ đẹp của anh chàng đẹp trai ngời ngời này.

Vì sao luôn là kiểu người tôi thích nhất chứ, cao ráo, da trắng, mắt một mí, mũi cao, ánh mắt trong veo, đồng tử màu hổ phách, mặc bộ đồ thể thao rộng rãi, có vẻ như là một sinh viên đại học.

"Không sao." Người đó trả lời bình thản, đeo tai nghe lại rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tuy nhiên, trái tim tôi đã không còn đập theo nhịp độ bình thường được nữa, nếu tôi không hành động gì, khi rời xe buýt này chúng tôi có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại trong đời này.

Vì vậy, tôi kéo áo đối phương, người đó tháo tai nghe ra, sau đó nhìn tôi một cách nhẹ nhàng.

"Xin lỗi, chúng ta có thể kết bạn trên WeChat, tôi sẽ chuyển tiền giặt giày cho cậu."

"Không cần."

Sau khi nói xong, đối phương lại định đeo tai nghe, tôi nhanh chóng nắm lấy cánh tay người đó, đối phương khẽ nhăn mày, tôi ngay lập tức buông tay.

Mặc dù tôi chỉ biết thương hiệu giày của đối phương, đó là một thương hiệu nổi tiếng trong giày thể thao, mỗi dòng giày thể thao của thương hiệu này có vẻ đắt đỏ, vì vậy đôi giày trên chân người đó chắc chắn cũng không rẻ.

Như tôi đây này, sinh viên đại học đi xe buýt chật chội, làm gì mà có tiền, chắc chắn người đó đã tiết kiệm tiền vài tháng để mua đôi giày này, nếu bị làm bẩn chắc chắn đối phương cũng sẽ đau lòng, có vẻ vì hình tượng trai đẹp nên người đó mới không biểu hiện ra ngoài.

"Thực sự xin lỗi, tôi không những giẫm chân cậu đau, mà còn làm bẩn đôi giày của cậu, tôi nhớ rõ đôi giày thể thao của thương hiệu này rất đắt, để tôi bồi thường một ít tiền cho cậu, nếu không tôi sẽ rất áy náy và cảm thấy khó chịu."

Có lẽ nam sinh này chưa từng gặp phải người nào đòi bồi thường tiền nhiệt tình như vậy, mặc dù tôi có ý đồ xấu, nhưng đối phương chắc là không biết đâu.

Cuối cùng nam sinh cũng lấy điện thoại ra và chúng tôi kết bạn trên WeChat. Trong lòng tôi vui mừng, nhưng bề ngoài tôi trầm tĩnh chuyển cho đối phương hai trăm, còn nói nếu không đủ thì hãy nhắn tin cho tôi.

Nam sinh chỉ "ừ" một tiếng, nhấn nhận khoản thanh toán và đút điện thoại vào túi quần.

Mặc dù hơi đau lòng vì mất hai trăm đồng, dù sao tôi cũng sắp hết tiền rồi, nhưng không sao, nhưng không hy sinh trẻ nhỏ thì không bắt được sói xám, vì trai đẹp, lúc nào chả cần chịu chút hy sinh chứ.

Xe buýt đến trạm tiếp theo, nam sinh xuống xe.

Mặc dù tôi chưa đến trạm, nhưng để có thêm cơ hội tiếp xúc với nam sinh, tôi cũng không do dự mà chen lên.

"Thật là vừa khéo, không ngờ cậu cũng xuống xe ở trạm này."

Tôi cố gắng nói chuyện với nam sinh bằng giọng điệu bình thường, nhưng nam sinh chỉ nhìn tôi một cái rồi không để ý.

Không sao, tôi không quan tâm, nam sinh đẹp trai thường khó tính.

Vừa mới chuẩn bị tinh thần, một cô gái xinh đẹp trong bộ đồng phục học sinh chạy đến từ phía sau và nắm lấy cánh tay của nam sinh, than phiền bằng giọng nũng nịu: "Anh chậm quá, A Diên thối."

Thái độ và cử chỉ thân mật, không còn nghi ngờ gì, chắc chắn là bạn gái của nam sinh.

Tôi lập tức lui về sau vài bước, rồi quay đầu đi.

Mặc dù rất tiếc nuối, nhưng tôi sẽ không theo đuổi trai thẳng nữa, và càng không thể ra tay với người đã có người yêu.