Chương 4

“Hôm nay nó hơi kỳ lạ, vậy mà lại phá lệ xuống lầu ăn cơm, nhưng lại không chịu uống thuốc.”

Cầu thang không bật đèn, hơi tối. Trình An ở bên cạnh mẹ Trình thì thầm báo cáo, ánh mắt thỉnh thoảng lại quan sát Trình Phạm ở dưới lầu.

Tối qua ba mẹ Trình đi xã giao không về nhà, sáng sớm nay vừa về đến nhà đã nghe được tin này.

Mẹ Trình lo lắng nói: “Chẳng lẽ thuốc đã hết tác dụng rồi sao?”

Trình An cười khẩy: “Ai biết được, nhìn thấy nó là con đã thấy chán ghét rồi.”

Ánh mắt sâu xa khó hiểu, mẹ Trình vỗ vỗ vai Trình An, an ủi: “Con nhịn một chút, chỉ cần qua mấy tháng nữa là được.”

Hừ lạnh một tiếng, Trình An giơ nắm đấm gõ mạnh vào lan can cầu thang tầng hai để trút giận.

Trình Phạm ở nhà nghe lời mẹ Trình nhất, sau khi bị bệnh chưa từng bước chân ra khỏi phòng ngủ nửa bước, hôm nay cũng không biết tại sao, tự mẹ Trình cũng nghi hoặc khó hiểu.

Sợ Trình An gây chuyện, phá hỏng kế hoạch nửa năm sau của bà ta, mẹ Trình dặn dò: “Người mà mẹ mời nửa năm sau sẽ đến xem cho Trình Phạm, điều kiện tiên quyết là Trình Phạm phải đủ hợp tác, cho nên những ngày này con nhất định không được chọc giận nó, hiểu chưa?”

Lúc này tuy giọng điệu của mẹ Trình ôn hòa, nhưng sự nghiêm túc và coi trọng giữa hai hàng lông mày khiến Trình An cảm thấy áp lực.

Trình An vẫn luôn không tin những chuyện mê tín phong kiến này, có lẽ có liên quan đến bà ngoại hắn, từ nhỏ mẹ Trình đã rất tin tưởng những chuyện mê tín này, sau khi trưởng thành càng trở nên cuồng tín.

Năm hắn 18 tuổi, hắn nghe mẹ Trình nói số mạng của Trình Phạm rất tốt cho nhà họ Trình, có một khoảnh khắc hắn đã rất khϊếp sợ. Tuy rằng hắn không tin, nhưng có thể khiến cho Trình Phạm luôn chèn ép hắn không xuất hiện nữa, hắn rất háo hức.

Phòng khách tầng một, Trình Phạm uống cháo từng ngụm nhỏ.

Cậu thích màu trắng, thêm vào đó là vì thích múa cổ điển và thư pháp, từ nhỏ tủ quần áo hầu như đều là màu nhạt, toát lên vẻ thanh nhã ôn nhu.

Chiếc áo len hơi rộng dưới ánh sáng chan hòa càng thêm phần ấm áp.

Da Trình Phạm rất trắng, chụp đại một bức ảnh cũng giống như bước ra từ trong tranh.

Cách đó không xa, hai người giúp việc đang thì thầm to nhỏ.

A Văn mới đến nhà họ Trình, tổng cộng mới gặp cậu ấy hai lần, kéo vạt áo người bên cạnh dò hỏi: “Không phải nói tiểu thiếu gia thân thể không tốt, không nên xuống giường sao?”

“Có lẽ là bác sĩ y thuật cao siêu. Từ nhỏ tiểu thiếu gia đã kiêu ngạo, được phu nhân và tiên sinh cưng chiều, tính cách kiêu ngạo, sau này cô chú ý một chút.”

A Văn như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm Trình Phạm đối diện, nghi ngờ hỏi: “Lúc trước tôi làm việc ở thư phòng của Trình tiên sinh, nghe nói nhà họ Trình chúng ta đang thử để đại thiếu gia và nhà họ Tạ liên hôn.”

“Đương nhiên, thân thể tiểu thiếu gia không tốt, người ta là danh gia vọng tộc, chắc chắn sẽ không thích.”

“Gia sản nhà họ Tạ trải rộng khắp cả nước, nói thật là nhà họ Trình chúng ta với không tới…”



Những lời thì thầm của hai người, Trình Phạm đều nghe thấy rõ ràng.

Hôm nay nắng đẹp, đầu xuân đến, xuyên qua khung cửa sổ sát đất sạch sẽ sáng sủa, hạt giống trong vườn hoa đang chờ đợi thời cơ, thậm chí còn có xu hướng nhú mầm.

Trình Phạm giống như một chú mèo lười biếng, khép hàng mi cong vυ"t, tận hưởng thời tiết đẹp mà 5 năm bị nhốt trên căn gác đó chưa từng được cảm nhận.

Chuyện người giúp việc vừa nói nhà họ Trình muốn kết thông gia với nhà họ Tạ khiến Trình Phạm không khỏi lo lắng.

Với năng lực hiện tại của cậu ấy, muốn trả thù nhà họ Trình chẳng khác nào châu chấu đá xe, huống chi còn có thêm cả nhà họ Tạ.

Ho nhẹ hai tiếng, Trình Phạm cảm thấy cơ thể dần dần suy yếu. Tối qua nhân lúc ba mẹ Trình ra ngoài xã giao, đêm khuya tĩnh lặng, cậu ấy đã lẻn vào phòng mẹ Trình tìm được thuốc giảm nhẹ bệnh tình trong cơ thể - fden.

Tuy nhiên, cậu ấy còn lấy đi một thứ khác cùng với thuốc đặc trị.

Chính là loại thuốc khiến người ta ngốc kia.

Sau khi uống thuốc, cơ thể cậu có sự thay đổi rõ rệt, sau một đêm, suy nghĩ và thể lực rõ ràng tăng lên, nhưng e rằng tác dụng của thuốc lại qua đi rồi.

May mà hiện tại bệnh tình của cậu ấy không nặng, chỉ là trí nhớ giảm sút, cơ thể suy nhược vô lực, uống thuốc đặc trị một thời gian chắc sẽ đỡ hơn nhiều.

Suy nghĩ dần dần trở lại, Trình Phạm cảm thấy cái tên Tạ Sùng Nghiễn quen quen. Mở điện thoại tìm kiếm từ khóa nhà họ Tạ ở Tân Thành, khi hình ảnh Tạ Sùng Nghiễn hiện lên, Trình Phạm mới chợt nhớ lại chuyện trước khi sống lại.

Khó trách cậu lại thấy cái tên nhà họ Tạ quen tai như vậy, lúc trước khi bị nhốt trên căn gác, trong phòng không có bất kỳ thiết bị điện tử nào, tính cả 3 năm bị bệnh, cậu ấy đã hoàn toàn mất liên lạc với thế giới bên ngoài suốt 8 năm.